Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Thư và thiệp chúc Tết Giáp Ngọ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang

Thiệp chúc tết của Chủ tịch nước

Chủ tịch nước chúc tết 

Thưa đồng bào, đồng chí và chiến sĩ cả nước, 

Năm 2013, đất nước ta vượt qua nhiều thử thách. Toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đã nỗ lực vượt bậc, thu được những kết quả quan trọng và nhiều kinh nghiệm quý. 

Công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc đang đòi hỏi phải quyết tâm cao, sự thống nhất ý chí và hành động, tinh thần đổi mới mạnh mẽ, toàn diện và đồng bộ. 

Bước vào năm mới 2014, đất nước còn đang đứng trước nhiều khó khăn, nhưng những thành tựu của công cuộc đổi mới luôn là niềm cổ vũ to lớn để nhân dân ta vững tin đưa dân tộc đi tới tương lai tươi sáng. Chúng ta nguyện làm việc, cống hiến thật xứng đáng với tổ tiên, với lịch sử hào hùng của dân tộc và vì tương lai của các thế hệ con cháu mai sau. 
Tôi kêu gọi đồng bào, đồng chí và chiến sĩ cả nước đoàn kết một lòng, đồng tâm hiệp lực, đem tất cả tinh thần và sức lực, trí tuệ và tài năng, đẩy mạnh công cuộc đổi mới, thực hành dân chủ rộng rãi với tư tưởng pháp quyền tiến bộ, tiếp tục đưa đất nước tiến lên. 

Giao thừa đã điểm, năm Giáp Ngọ đã đến. Một mùa Xuân mới đang về với đất nước và con người Việt Nam . 

Vào thời khắc thiêng liêng này, tôi thân ái gửi tới toàn thể đồng bào, đồng chí và chiến sĩ cả nước, đồng bào ta ở nước ngoài và bạn bè quốc tế lời chúc mừng năm mới tốt đẹp nhất. Thay mặt đồng bào cả nước, tôi gửi tới các cán bộ, chiến sĩ đang thực hiện nhiệm vụ ở các vùng biên giới, hải đảo xa xôi tình yêu thương sâu nặng. 

Chúc đất nước ta hòa bình, thịnh vượng, nhân dân ta ấm no, hạnh phúc. 

Mừng Xuân mới, khí thế mới, thắng lợi mới! 
Trương Tấn Sang

Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Tiểu phẩm trào phúng Tết: Nhà Sử Học

Hoàng Hữu Phước
Tại một nước văn minh nọ có đời sống văn hóa rất đặc trưng: thiên hạ có gì, ta có nấy, và trên cơ sở đó có tất tần tật mọi thứ, từ vật chất hữu hình mà dân Ăng-lê gọi là tangible cho đến thứ không động chạm sờ mó gì được mà tiếng Mỹ gọi là intangible. Và cứ thế mà cái nước gọi là “nọ” ấy có trí thức, nhân sĩ, nhà khoa học, nhà sử học, v.v., dù người dân chớ biết ở nước họ  ai là nhà khoa học, ai là nhà trí thức, ai là nhân sĩ, v.v. , thế nào là nhà khoa học, thế nào là nhà trí thức, thế nào là nhân sĩ, v.v, vì chưa hề có các danh sách liệt kê thống kê các vị này để truyền lưu sử sách lưu truyền hậu thế.
Và thế là phát sinh tự do ở tất cả các giai tầng.
Báo chí tự do viết “các nhà khoa học cho rằng…”
Nhà nước “đưa trí thức trẻ về các địa phương vùng sâu vùng xa…”
Ai khoái đem tên hùn hạp vào ý kiến của một cá nhân để thành bầy thành đàn thành đám thành nhóm thành nhúm gọi tắt là bầy đàn thì tự xưng “nhân sĩ”.
Cá nhân nào không muốn và không thể học lên cao hơn thì cứ gắn chữ “nhà” vào cho oách như có kẻ tự xưng là “nhà sử học”.
Trước cái oái oăm ấy, có kẻ sĩ nọ thay vì ngữa mặt lên trời mà hét to một tiếng làm lạnh cả bầu trời như Không Lộ Thiền Sư, lại châm biếm châm chọc châm chích trào phúng trào lộng trào dâng cười to thẳng tắp thẳng thừng thẳng ngay vào mặt nhân gian mà tự gọi tự trào là “nhà đủ-thứ-học học” mà tiếng Ăng-lê mới toanh vừa sáng chế gọi là “potaya” tức là “bó tay giời ạ!”.
Câu truyện sau đây là về một người “nhà” ở cái nước gọi là “nọ” ấy. Thiết tưởng do thiên hạ ai cũng sính xài đồ Mỹ, từ việc rêu rao vi phạm nhân quyền đến rao giảngxã hội dân sự , nên trong truyện cũng chơi kiểu Mỹ qua lời chua ở trang thứ nhì trong bản in đóng bìa da cứng nạp lưu chiểu tại Thư Viện Quốc Hội Hoa Kỳ rằng: “tác phẩm này là thuần túy fictional tức tưởng tượng tức không có thiệt và mọi sự trùng hợp với sự việc hay con người có thật là hoàn toàn ngẫu nhiên coincidental” để khỏi bị ai đó vu khống rằng nó không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Truyện rằng:
Nguyên ngày xửa ngày xưa cách nay vài ngàn năm ánh sáng, tại nơi gọi là “nọ” ấy có một người tự xưng là “nhà sử học”. Do không rõ về ngôn ngữ tiếng mẹ đẻ nên ít đọc sách và tại vì như thế mà tri thức hầu như vườn không nhà trống như bị trúng đòn chiến thuật tiêu thổ kháng chiến vậy.
Có dạo anh ta bảo nước anh ta là “ốc đảo” nếu không có luật tỏ tình, vì anh ta tưởng ốc đảo và hoang đảo là một, dù anh ta nói đúng ở chỗ chỉ có ở đảo hoang thì ông A-dong trần như nhộng mới không nhất thiết phải tỏ tình vì chẳng có đối thủ cạnh tranh nào bu quanh bà Ê-và thiếu vải cả.
Có lần anh ta hí ha hí hởn hí hửng hí hước khoe với mọi người rằng anh ta là một trong hai người duy nhất đã bỏ phiếu “trắng” khi cả tập thể gần 500 vị trong quốc hội của cái nước gọi là “nọ” ấy bỏ phiếu thông qua đạo luật gốc cơ bản gì đó, cái mà nước khác ở hành tinh này hay hành tinh khác ở thái dương hệ này hay thái dương hệ khác gọi là “hiến pháp”. Chả là anh ta không biết hóa ra mình đã dại dột gào to cho thiên hạ biết rằng:
1) ta đây là nhà sử học, có chân trong ban biên soạn dự thảo đạo luật cơ bản ấy rất nhiều năm qua thế mà cho đến ngày trọng đại bấm nút thông qua vẫn không có tài hùng biện và kiến thức cùng bản lĩnh để thuyết phục thành công toàn ban biên soạn chấp thuận “một” ý kiến của anh ta đối với “một” điểm nào đó trong dự thảo mà anh ta còn…chưa được yên tâm lắm;
2) ta đây là nhà sử học, tức là cùng gia đình với các vị tài ba lỗi lạc được đặc quyền sử dụng chữ “nhà”, vậy mà không biết rằng dự thảo có hàng trăm chi tiết về hàng trăm vấn đề cực kỳ quan trọng, thế mà chỉ vì một điểm chưa được yên tâm (chứ không phải điểm ấy sai) mà gạt bỏ toàn bộ hàng trăm điều khác mà bản thân đã chấp thuận trước đó;
3) ta đây là nhà sử học, tức là cùng gia đình với các vị tài ba lỗi lạc được đặc quyền sử dụng chữ “nhà”, vậy mà không biết rằng trong bất kỳ đất nước văn minh tự do dân chủ tiến bộ hiện đại nào, tất cả đều hoạt động trên cơ sở thiểu số phục tùng đa số, nghĩa là dù ngay cả có bỏ phiếu trắng hay có còn…một thoáng lo âu đi nữa thì vẫn phải nghiêm túc tuân thủ và nghiêm túc thực hiện tất cả nội dung của đạo luật gốc cơ bản đã được thông qua ấy – trong đó có cả điều mà anh ta còn “chưa được yên tâm lắm”;
4) ta đây là nhà sử học, tức là cùng gia đình với các vị tài ba lỗi lạc được đặc quyền sử dụng chữ “nhà”, vậy mà không biết rằng Sử chỉ xem trọng ý chí tập thể thí dụ như của Hội Nghị gì đó mang tên hình như là Diên Hồng ở cái nước hình như gọi là Việt Nam chứ xem một hai đại biểu quốc hội của nước ấy có ý kiến khác biệt kiểu Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống nào có ra chi dù hai vị này là gia đình hoàng tộc chứ nào phải con đỏ dân đen.
Nói đi thì phải nói lại.
Anh ta làm những việc càn quấy như thế có thể do nguyên nhân bịnh lý hoang tưởng hoang đường hoang dại và hoang…đảo.
Song, tự nhận mình bất tài vô dụng (có mồm loa có mép dãi thế mà không thể thuyết phục được bất kỳ ai trong ngần ấy năm tham gia cúc cung tận tụy miệt mài soạn thảo đạo luật gốc cơ bản), đó là cái dũng.
Hét cho nhân gian biết mình là thiểu số thấp tệ hại kỷ lục toàn thiên hà, với ngụ ý “hỡi đa số, hãy nhìn xem ta biết thân biết phận phục tùng đa số và răm rắp thực hiện theo bài bản đã được đa số biểu quyết thông qua”, ấy là cái trí nhằm lấy lòng tuyệt đại đa số nhân dân được đại diện bởi gần 500 đại biểu và tạo cảm thương nơi một vài người dân có ý giống như anh ta mà chính anh ta nằng nặc đòi làm đại diện.
Tuy bảng điện tử cho thấy có hai phiếu trắng và tin tức đã bay đi đến tận Thổ Tinh và Hải Vương Tinh, anh ta vẫn sợ có hành tinh nào đó sắp chui vào lổ đen không được cập nhật kịp thời nên anh đã tận tụy làm cái việc công khai minh bạch ngay lập tức việc chính anh đã bỏ phiếu trắng ấy, và đó là cái tâm, dù nhiều khóa trước cũng làm đại biểu quốc hội song anh ta chưa hề dám công khai minh bạch một trường hợp nhũng nhiễu dân lành nào cả.
Than ôi, người bỏ phiếu trắng mà có cái dũng uy hùng đến dường ấy, cái trí cao vời vợi đến đến dường ấy, cái tâm bự chà bá đến dường ấy, thì ắt người bỏ phiếu thuận còn có cái dũng cái trí cái tâm bự khủng đến dường nào! Quân thù mà kéo đến biên giới, chỉ cần đẩy anh ta ra đứng như phỗng thôi là đã đủ làm chúng phải ngữa mặt lên trời mà than rằng “ôi cái nước này sao mà ngay kẻ có trình độ thấp kém không thể được gọi là sử gia lại có được cái dũng cái trí cái tâm dến dường ấy thì sao mà đánh bại được do người dân cao quý hơn y cả vạn lần; thôi thì phải rút hết quân kéo hết pháo về, sai đại sứ đặc mệnh toàn quyền sang cầu mong giao hảo hiếu hòa vậy”, và nhờ thế tránh được họa binh đao, thiên hạ thái bình, vui cảnh thái hòa, đời đời an lạc.
Thế mới biết người bất tài không thể hùng biện, người thua cuộc phải ngồi chiếu dưới dành cho cực thiểu số, vẫn có thể qua việc đơn giản ủng hộ tỏ tình, giả ngây nói sai từ ngữ ốc với hoang, và giả nai để hớn hở khoe phiếu trắng, mà cũng khiến vũ trụ rộn tiếng hoan ca.
Ô hô, lành thay, thật lành thay vậy.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Người theo công giáo vẫn được thờ cúng gia tiên !

Chúa và sự thật luôn song hành 
Tôi định sẽ tạm dừng việc đăng tải thông tin để nghỉ tết ,nhưng vì thắc mắc của một số cá nhân lười dùng google nên tôi đành đăng bài ,cũng may ,điều này cũng chính là điều liên quan đến Tết và văn hóa dân tộc .
Thưa Cha! Con có quen một người, anh ấy có đề cập đến chuyện kết hôn với con sau này, nhưng có một điều trở ngại anh ấy là người Phật Giáo. Con cũng biết đạo nào thì cũng là đạo, miễn sao mình ăn ngay ở lành với nhau. Nhưng gia đình con thì không cho con quen với người ngoại đạo. Khi con nói với anh là nhà con như vậy, thì anh nói nếu vậy thì anh sẽ theo đạo. Nhưng có một điều con thắc mắc là, khi anh ấy theo đạo rồi còn việc cúng bái thì như thế nào thưa Cha, nhà anh có lập bàn thờ cúng, các anh chị của anh ấy đã có vợ có chồng và có nhà riêng, còn mỗi anh, và anh lại là con út, nên việc cúng bái trong nhà là anh phải lo hết. Vậy không biết sau này khi chúng con kết hôn rồi thì anh ấy có thể tiếp tục cúng bái bàn thờ được nữa không thưa Cha. Kính mong Cha giúp đỡ và cho con những giải pháp tốt nhất để thuận tình gia đình hai bên. Con xin chân thành cảm ơn Cha.
Đáp:
Việc hôn nhân khác đạo không phải là một việc đơn giản, trái lại nó là một vấn đề quan trọng cần phải được suy nghĩ một cách nghiêm chỉnh để đi đến quyết định khôn ngoan. Việc "trở lại" hay theo đạo Công Giáo phải là một quyết định tự do, độc lập có suy nghĩ một cách có trách nhiệm và sáng suốt. Không phải chỉ theo đạo để lấy vợ nhưng theo đạo là tự do chấp nhận một niềm tin Công giáo và sống theo những giáo lý của đạo Công giáo một cách tích cực. Khi đã theo đạo Công giáo thì phải bỏ đạo trước bất kỳ là Tin Lành, Do Thái, hay Phật giáo. Không được cử hành các nghi thức tôn giáo theo giáo huấn của đạo cũ nữa. Nếu vì bất cứ lý do nào mà không bỏ được thì, tốt hơn, không nên vội vàng theo đạo Công giáo.
Tuy nhiên, cũng nên phân biệt việc thờ phượng và tôn kính đối với các bậc tổ tiên.
Ngày 2-10-1964, Toà Thánh ban phép cho các Đấng Bản quyền Việt Nam được áp dụng huấn dụ Plane Compertum Est (ban hành ngày 8 tháng 12 năm 1939) của Bộ Truyền Giáo liên quan đến việc tôn kính các tổ tiên trong nước Việt Nam. Ngày 14-6-1965 các Giám mục đã họp tại Dalat và ra thông cáo chi tiết về vấn đề này.
Tại Nha Trang ngày 14-11-1974, các Giám Mục thuộc Ủy Ban Giám Mục về Truyền Bá Phúc Âm đã ký tên ban hành những quyết định như sau:
1. Bàn thờ gia tiên để kính nhớ ông bà tổ tiên được đặt dưới bàn thờ Chúa trong gia đình, miễn là trên bàn thờ ấy không bày biện điều gì mê tín dị đoan, như hồn bạch.
2. Việc đốt nhang hương, đèn nến, trên bàn thờ gia tiên, và vái lạy trước bàn thờ, giường thờ tổ tiên, là những cử chỉ những thái độ hiếu thảo tôn kính, được phép làm.
3. Ngày giỗ cũng là ngày kỵ nhật được cúng giỗ trong gia đình theo phong tục địa phương, miễn là loại bỏ những gì là dị đoan mê tín, như đốt vàng mã..., và giảm thiểu canh cải những lễ vật để biểu dương đúng ý thành kính biết ơn ông bà, như dâng hoa trái hương đèn.
4. Trong hôn lễ, dâu rể được làm lễ tổ, lễ gia tiên trước bàn thờ, giường thờ tổ tiên, vì đó là lễ nghi tỏ lòng biết ơn hiếu kính và trình diện với ông bà.
5. Trong tang lễ, được vái lạy trước thi hài người quá cố, đốt hương vái theo phong tục địa phương để tỏ lòng cung kính người đã khuất, cũng như giáo hội cho đốt nến, xông hương, nghiêng mình trước thi hài người quá cố.
6. Được tham dự nghi lễ tôn kính vị Thành hoàng, quen gọi là Phúc thần tại đình làng, để tỏ lòng cung kính biết ơn những vị mà theo lịch sử đã có công với dân tộc, hoặc là ân nhân của dân làng, chứ không phải vì mê tín như đối với các yêu thần, tà thần.
Trong trường hợp thi hành các việc trên đây sợ có sự hiểu lầm, nên khéo léo giải thích cho người ta hiểu việc tôn kính tổ tiên và các vị anh hùng liệt sĩ, theo phong tục địa phương, là một nghĩa vụ hiếu thảo của đạo làm con cháu, chứ không phải là những việc tôn giáo liên quan đến tín ngưỡng, vì chính Chúa cũng truyền phải thảo kính cha me, đó là giới răn sau việc thờ phượng Thiên Chúa".
Hy vọng ít điều chia sẻ này có thể giúp giải quyết vấn đề liên quan đến hôn nhân và tôn giáo.
VÀI SUY NGHĨ VỀ VIỆC ÁP DỤNG QUYẾT NGHỊ CỦA CÁC GIÁM MỤC VIỆT NAMVỀ LỄ NGHI TÔN KÍNH ÔNG BÀ TỔ TIÊN TRONG HOẠT ĐỘNG MỤC VỤ
Thầy Phó tế GB Tô Hồng Tuấn
Nhiều nghiên cứu đã chứng minh rằng, sở dĩ tín hữu Công giáo chiếm số lượng khiêm tốn trong tổng dân số Việt Nam, phần lớn là do những cản trở về phong tục, truyền thống đạo hiếu thờ cúng ông bà tổ tiên của người dân Việt Nam.
Trước sự cấp bách của việc loan báo Tin Mừng Chúa Kitô, được sự chấp thuận của Tòa thánh, các giám mục Việt Nam đã ra Quyết nghị về Lễ nghi tôn kính ông bà tổ tiên[1], và cho phổ biến thi hành trong toàn quốc, kể từ năm 1974.


Tưởng chừng như Quyết nghị của các giám mục đã mở ra một lối thoát cho việc hội nhập văn hóa để Tin Mừng được lan rộng và thấm sâu vào mọi thành phần dân chúng, nhưng thực tế, việc thi hành những quan điểm cởi mở thích nghi với truyền thống đạo hiếu vẫn không được tiến triển bao nhiêu.

1.      Một Quyết nghị rất phù hợp với truyền thống đạo hiếu
Việc tôn kính ông bà tổ tiên là hành vi vô cùng quan trọng của bậc làm con cháu. Nó không chỉ thể hiện tâm tình biết ơn của con cái đối với bậc sinh thành, nhưng còn là một bổn phận bắt buộc mà Thiên Chúa đã ra lệnh cho con người: “Ngươi hãy thờ cha kính mẹ” (Xh 20,12).

Bổn phận và tâm tình ấy đã được Con Thiên Chúa – Đức Giêsu - chu toàn một cách hoàn hảo, và trở thành mẫu mực cho người Kitô hữu. Dù là Thiên Chúa, nhưng Ngài vẫn “hằng vâng phục” bố mẹ trần thế (x.Lc 2,51). Chính vì đức vâng phục này mà Ngài ngày càng thêm khôn ngoan và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta (x.Lc 2,52). Ngài không chỉ thực hành điều răn mà Cha Ngài đã ban cho Israen, mà còn nhắc lại và buộc mọi người “phải thờ cha kính mẹ” (Mt 19,19).

Tuy không nhận được mạc khải trực tiếp từ Thiên Chúa, nhưng điều răn Thứ Tư đã được người dân Việt Nam thi hành một cách tốt đẹp từ lâu đời. Truyền thống đạo hiếu ấy được thể hiện rõ nét trong đời sống gia đình, trong họ hàng thân tộc và trong tình làng nghĩa xóm. Đặc biệt, lòng hiếu thảo, tôn kính ông bà tổ tiên trở thành nghi thức bắt buộc đối với con cháu, nhất là trong những dịp như cưới hỏi, cúng giỗ, ma chay,… Và để thực hiện những nghi thức này, trong gia đình không thể không có bàn thờ tổ tiên. Trong gia đình truyền thống Việt Nam, bàn thờ tổ tiên vừa thể hiện thái độ hiếu kính, nhớ ân sâu nghĩa nặng của các đấng bậc sinh thành, mà còn là dấu chỉ của một gia đình có nề nếp gia phong, chứ không phải là một tôn giáo.[2]
Trải qua một thời gian dài với biết bao thiệt thòi, ngăn cản việc loan báo Tin Mừng bởi quan niệm chưa đúng về thờ cúng tổ tiên, nay Giáo hội Việt Nam nhận ra được những bất cập và sai lầm của quá khứ, để ra một Quyết nghị rất hợp thời, mở ra một mùa bội thu trong cánh đồng truyền giáo cho lương dân.
  1. Quyết nghị vẫn chưa được phổ biến rộng rãi
Từ khi Quyết nghị có hiệu lực thi hành đến nay đã gần 40 năm, nhưng thực tế Quyết nghị đó vẫn chưa được áp dụng rộng rãi. Rất nhiều giáo dân trong các giáo phận vẫn chưa biết đến những thay đổi trong Quyết nghị này. Bà con lương dân muốn theo Đạo Chúa, vẫn thường bị cản trở bởi quan niệm “theo Chúa thì phải từ bỏ ông bà tổ tiên, không được lập bàn thờ và cúng giỗ ”.
Nếu như trước kia, Giáo hội xem việc lập và vái lạy bàn thờ tổ tiên, hay hành vi vái lạy người quá cố, cũng như việc tổ chức cúng giỗ là điều cấm kỵ, vì đó là việc “thờ ngẫu tượng”, thì  nay Quyết nghị lại nhìn nhận những thái độ hiếu kính đó là chính đáng và khuyến khích mọi người tham dự cách chủ động. 

Quyết nghị nói rõ: “Trong tang lễ được vái lạy trước thi hài người quá cố, đốt hương vái theo phong tục địa phương để tỏ lòng cung kính người đã khuất cũng như Giáo hội cho đốt nến, xông hương nghiêng mình trước thi hài người quá cố (số 5). Vậy mà người viết đã chứng kiến sự phản ứng mạnh mẽ của giáo dân khi thấy cha xứ vái lạy trước linh cữu của một người quá cố khi cử hành nghi thức an táng. Đối với họ, linh mục (và tất cả Kitô hữu) chỉ được phép vái lạy Thiên Chúa mà thôi.

Nhiều giáo dân vẫn chưa phân biệt được giữa hai khái niệm tôn thờ Thiên Chúa với việc tôn kính tổ tiên. Cho nên, họ đồng hóa việc lập bàn thờ tổ tiên trong gia đình như chính việc tôn thờ Thiên Chúa; và coi hành vi đó là một sự phạm thượng, xúc phạm đến Thiên Chúa. Sự thiếu hiểu biết và thiếu cập nhật những đổi thay trong việc hội nhập văn hóa của giáo dân, trách nhiệm trước hết phải là các cha xứ. Bởi lẽ, hội nghị các giám mục Việt Nam đã khuyến cáo Quyết nghị này phải được phổ biến và thi hành trong toàn quốc. Cha xứ là người trực tiếp hướng dẫn đời sống đức tin của giáo dân, nên ngài có nhiệm vụ giải thích và cho thi hành các điều trong Quyết nghị này.

Ngay tại điều 1 của Quyết nghị ghi rõ: “Bàn thờ gia tiên để kính nhớ ông bà tổ tiên được đặt dưới bàn thờ Chúa trong gia đình, miễn là trên bàn thờ không bày biện điều gì mê tín dị đoan, như hồn bạch”.[3] Người Việt Nam thường lấy chữ hiếu làm trọng. Nên thật cảm động nếu bàn thờ tổ tiên được đặt trang trọng dưới bàn thờ Chúa. Thật là chính đáng phải đạo khi các gia đình biết “trên tôn thờ Thiên Chúa, dưới kính nhớ tổ tiên”. Đấy cũng là dấu chỉ của một gia đình có nề nếp gia phong. Đáng tiếc là hiện nay nhiều tín hữu và lương dân vẫn chưa nghe biết quy định này.
Phần lớn người dân Việt Nam theo Phật giáo và đạo ông bà. Nên truyền thống cúng giỗ để tỏ lòng hiếu kính ông bà tổ tiên là một bổn phận bắt buộc đối với con cháu. Một số gia đình Công giáo cũng đã thích nghi với truyền thống tốt đẹp này, để vừa tỏ lòng hiếu thảo “uống nước nhớ nguồn”, vừa hòa nhập để truyền giáo cho cộng đồng các tôn giáo bạn. Tuy nhiên, đa số giáo dân vẫn coi việc cúng giỗ là hành vi “thờ ngẫu tượng”, không thể chấp nhận được. Điều này được Quyết nghị hướng dẫn rất kỹ như sau: “Việc đốt nhang hương, đèn nến trên bàn thờ gia tiên và vái lạy trước bàn thờ, giường thờ tổ tiên, là những cử chỉ thái độ hiếu thảo tôn kính, được phép làmNgày giỗ cũng là ngày "kỵ nhật" được "cúng giỗ" trong gia đình theo phong tục địa phương miễn là loại bỏ những gì là dị đoan mê tín, như đốt vàng mã, và giảm thiểu cùng canh cải những lễ vật biểu dương đúng ý nghĩa thành kính biết ơn ông bà, như dâng hoa trái, hương đèn” (Số 2-3).
Những quy định trong Quyết nghị thật phù hợp với truyền thống đạo hiếu của dân tộc Việt Nam. Nhưng ngay cả giáo dân cũng không có mấy ai biết được những đổi thay ấy, huống chi là bà con lương dân và các tôn giáo khác. Rất nhiều người lương dân và cả Kitô hữu tỏ ra ngạc nhiên khi nghe nói Giáo hội Công giáo đã cho phép lập bàn thờ tổ tiên, cho phép  thắp hương cúng giỗ cũng như vái lạy bàn thờ và người quá cố.
  1. Cần áp dụng Quyết nghị trong hoạt động mục vụ
Nếu Giáo hội không coi trọng sứ mạng truyền giáo, chỉ sống và tương quan trong nội bộ cộng đồng Kitô hữu mà thôi, thì việc thích nghi với những phong tục, truyền thống hiếu kính của người Việt Nam là điều chẳng đáng quan tâm. Nhưng sứ mạng truyền giáo vốn là bản chất của Giáo hội, là lệnh truyền của Đấng Cứu Thế nên các Kitô hữu không thể thờ ơ, mà nhận lãnh trách nhiệm khi sống chung với anh em lương dân và  các tôn giáo bạn.

Mặc khác, hoạt động mục vụ tại các giáo xứ xa xôi và các vùng truyền giáo không đơn giản chút nào. Vì lẽ xã hội ngày nay đề cao quyền tự do tôn giáo, theo hoặc không theo tôn giáo nào là do quyền quyết định của chính đương sự chứ không bị ép buộc bởi bất cứ một quyền lực nào.

Thực tế cho thấy, những nơi không được hướng dẫn chu đáo hoặc mục vụ chưa tốt thì các cuộc hôn nhân bị rối gia tăng. Nhiều đôi bạn sống trong tình trạng “rối” – không cử hành Bí tích hôn phối hoặc không có phép chuẩn hôn nhân khác đạo của Đấng Bản Quyền. Khi tìm hiểu nguyên nhân, thì phần lớn là do người ta chưa nghe biết về những thay đổi của Giáo hội trong việc tôn kính ông bà tổ tiên. Điều này gây cản trở và làm nhiều người cảm thấy ái ngại khi gia nhập vào Giáo hội Công giáo.

Các khóa học giáo lý Dự tòng và Hôn nhân là điều kiện thuận lợi để người Giáo Lý Viên trình bày và giải thích cho các bạn trẻ hiểu rõ các điều trong Quyết nghị. Qua đó, những ai còn ngập ngừng hay lo ngại không muốn gia nhập Giáo hội chỉ vì “theo Đạo thì phải từ bỏ ông bà tổ tiên” không còn lý do để từ chối nữa. Dù là con một hay là cháu đích tôn, khi gia nhập vào Giáo hội Công giáo cũng không ảnh hưởng gì đến việc thờ cúng ông bà tổ tiên; trái lại, họ có điều kiện hơn để tỏ lòng hiếu kính biết ơn đấng đã sinh thành ra mình. 
Các cử hành phụng vụ như an táng, làm phép nhà, cưới hỏi,… là những dịp tốt để người cử hành biểu lộ những cử chỉ tôn kính như thắp hương vái lạy người quá cố, vái lạy bàn thờ tổ tiên. Quyết nghị quy định: “Trong hôn lễ, dâu rể được làm ‘Lễ Tổ, Lễ Gia Tiên’ trước bàn thờ, giường thờ tổ tiên, vì đó là nghi lễ tỏ lòng biết ơn, hiếu kính trình diện với ông bà” (Số 4). Cử chỉ ấy có sức thuyết phục rất lớn, nó “thay lời muốn nói” cho những anh em lương dân và tôn giáo bạn đến tham dự vì tình làng nghĩa xóm, vì thân quen hay vì lý do nào khác.
Những cuộc thăm viếng bà con lương dân và tôn giáo bạn vào các dịp ma chay, cúng giỗ, Tết, v.v… đều là những khoảng thời gian thuận lợi để Công giáo biểu lộ sự tán thành và hòa nhập vào truyền thống tôn kính ông bà tổ tiên của dân tộc Việt Nam. Người viết bài này đã nhiều lần gây sự ngạc nhiên cho nhiều gia đình lương dân, khi đến viếng thăm họ vào dịp Tết Nguyên Đán rồi thắp hương vái lạy bàn thờ tổ tiên của gia đình. Chính lúc họ thắc mắc là lúc người Kitô hữu có cơ hội để nói cho họ biết về Giáo hội, về Thiên Chúa.

Nhiều bạn gái về làm dâu nhà chồng vốn là Phật giáo hoặc đạo ông bà, đã cảm thấy khó xử khi gia đình chồng tổ chức cúng giỗ cho người quá cố. Các cô băn khoăn không biết có được phép thắp nhang và vái lạy bàn thờ tổ tiên cùng với những người trong gia đình hay không? Các cô có được phép ăn các đồ đã cúng không? Các cô có được phép thắp hương vái lạy bàn thờ Phật không? Hàng loạt câu hỏi đưa ra nhưng nhiều người không nhận được những chỉ dẫn cụ thể từ các vị mục tử, dẫn đến sự bối rối lương tâm không đáng có cho họ.
Trong dịp Thường Huấn năm 2011 của Tỉnh Dòng Thừa Sai Đức Tin Việt Nam, Đức giám mục Giáo phận Phú Cường đã đến ban huấn từ và trả lời cho các vấn nạn vừa nêu. Mặc dù, ngài không trích Quyết nghị trên, nhưng những chỉ dẫn của ngài đều phù hợp với các quy định trong Quyết nghị. Ngài dạy: “Việc thắp nhang vái lạy bàn thờ tổ tiên cũng như dọn các món thức ăn lên bàn thờ là những dấu chỉ của lòng hiếu thảo, được phép làm chứ không có gì sai trái. Nhưng nếu những hành vi ấy được áp dụng cho bàn thờ Phật thì không được, vì khi đó là một hành vi thờ phượng chứ không đơn thuần là tỏ lòng hiếu kính”.

Kết luận
Cách nay gần 40 năm, các giám mục Việt Nam đã nhìn thấy những sai lầm và bất cập trong hoạt động truyền giáo cho bà con lương dân và các tôn giáo khác. Quyết nghị về Lễ nghi Tôn kính Ông bà tổ tiên ra đời tuy muộn nhưng vẫn luôn mang tính thời sự và cấp bách. Đáng tiếc rằng thực tế Quyết nghị đã không được phổ biến sâu rộng cho mọi thành phần dân Chúa, và nhất là không được loan báo một cách hiệu quả đến anh em lương dân và những ai đang khao khát tìm kiến Chân Lý, tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc đời.
Hy vọng rằng, các anh em Thừa Sai sẽ là những chiến sĩ với đức tin mạnh mẽ, đức cậy vững vàng và đức mến nồng nàn luôn sẵn sàng mang Tin Mừng cứu độ đến cho bất cứ ai, đặc biệt là những người đang còn do dự, còn ngập ngừng chưa muốn bước vào Hội thánh chỉ vì quan niệm “theo Đạo thì phải từ bỏ ông bà tổ tiên”.


[1] Hội đồng Giám mục Việt Nam, Quyết nghị về việc thờ kính ông bà tổ tiên,http://www.ubmvgiadinh.org/?open=contents&display=2&id=1440 , CN. 20/10/2011.
[2] x. Nhất Thanh – Vũ Văn Khiếu, Phong tục làng xóm VN (Đông Phương, 2005), tr.262.
[3] Hồn bạch: Tập tục xưa, trước khi có người tắt thở, người thChân lấy 7m vải trắng đặt lên ngực để đón hơi thở / linh hồn người chết vào đấy. Khi chết thì lấy tấm vải đó kết thành hình người gồm đầu, 2 tay và 2 chân; sau khi nhập quan, đặt hình nộm đó lên giường thờ và người ta tin là hồn người chết ở trong đó, gọi là hồn bạch. Ngày nay, người ta dùng di ảnh thay cho hồn bạch.

Tìm Lại Sự Thật

Tìm Lại Sự Thật kính chúc mọi người một năm mới
 an khang -thịnh vượng . 

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

CHỮ- HÀNG HÓA và CHỮ-CON NGƯỜI

Việt Nam là quốc gia hiếu học ,điều đó được thể hiện qua hàng ngàn năm văn hiến thi thư . Cũng chính bởi là một quốc gia hiếu học ,ưa chuộng học vấn ,quý trọng kẻ sĩ ,mà thần tượng của lớp trẻ bao đời qua không gì khác ngoài trở thành kẻ sĩ , kẻ đứng đầu cái thứ bậc Sĩ Nông Công Thương ấy .
Thế rồi vật đổi sao rời , cái văn hóa hiếu học vẫn còn nhưng cái giấc mơ kẻ sĩ ấy thì người có người không , ngoài cái bậc cửa Công -Nông ra , Thương mới chính là cái thứ mà người đời nay coi trọng ,gì cũng quy ra tiền , cơm áo gạo cũng quy ra tiền ,đến sức khỏe cũng quy ra tiền nốt . Thế gian con tạo xoay vần quanh một chữ TIỀN , vạn vật lưu hành tuần hoàn quanh một chữ THƯƠNG .
Ấy thế mà vẫn có một nét văn hóa vẫn còn lưu truyền lại ,chính là việc trọng chữ nghĩa ,từ thương gia kẻ sĩ đến công nhân nông dân đều trọng chữ nghĩa , những ô vuông giấy ,những con chữ vuông ,chữ rồng đủ cả .Ấy vậy nên con chữ từ ngàn xưa lưu hành chưa bao giờ bị mất đi giá trị vốn có của nó . Ngay từ xa xưa, khi ông cha chúng ta còn dùng chữ Hán, chữ Nôm làm chữ viết chính thống thì sự quý chữ, trân trọng chữ và kính chữ đã đạt đến tột đỉnh. Điều này, được đặt lên hàng đầu và rất được coi trọng của bậc thang và con đường đi vào thế giới học vấn của mỗi người. Hơn thế nữa, nó còn được coi là một trong những chuẩn mực làm nên nhân cách con người.
Tuy nhiên , thời thế thay đổi , cái thời buổi một chữ quý ngàn vàng ,cái thời xa vắng trong chữ người tử tù đã xa xưa , ngay cả cái nét đặc trưng của kẻ sĩ cũng không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng của chữ Thương mà giữ nguyên nét giản dị muôn đời đó , con chữ giờ đo bằng tiền , được thao tác theo nguyên li thị trường như bao hàng hóa khác .
NGƯỜI CHO CHỮ VÀ NGƯỜI BÁN HÀNG RONG
Chữ chính là hiện thân của thánh hiền ,của tri thức ,của văn hóa . Người cho chữ chính là người ban phát văn hóa ,ban phát tri thức ,truyền bá học vấn , khêu gợi tinh thần hiếu học của mọi người .Chính con chữ quý giá đên như thế nên người ta quý chữ như vàng , điều ấy ai cũng biết . Tuy nhiên , khi con CHỮ " xuống giá " như hiện nay ,vẫn luôn có những con chữ tồn tại theo đúng giá trị của riêng mình. Quân tử chi giao đạm nhược thủy , tiểu nhân chi giao cam nhược lễ . Giá trị con chữ vẫn còn y nguyên giá trị với NGƯỜI CẦU CHỮ và NGƯỜI CHO CHỮ chân chính , vì thế ,thật lòng xin lỗi tất cả kẻ sĩ trong thiên hạ , cũng xin lỗi tất cả các con chữ cao quý trong thiên hạ rằng tôi không hề nói về họ , chưa bao giờ .
Tôi nói thế bởi lẽ những gì tôi sắp nói sau đây có lẽ chính là đòn miệt thị đối với những cuộc mua bán con chữ ngoài kia .

Hình ảnh này làm cho các bạn phẫn nộ ,làm cho các bạn cảm thấy bực mình khi những người công an đang động đến cuộc mua bán thần thánh kia chăng ? Xin thưa , bất kì thứ gì được mua bán đề rất rẻ , và bất kì thứ gì đã rẻ thì giá trị của nó cũng chẳng khá hơn mớ rau hay cân thịt cả . Vậy tại sao mớ rau ,cân thịt khi bán ròng bị cấm phải vào trong chợ mới được trong khi những cuộc mua bán khác lại được ủng hộ , được khuyến khích hay đơn giản được mặc nhiên sử dụng không gian công cộng ?
Có lẽ mọi người sẽ mắng tôi là quá đáng ,nhưng tôi đã từng nhìn thấy những người bán sách trên hè đường phải chạy khi có quản lí thị trường đến kiểm tra ,vậy điều gì khiến những cuốn sách phải chạy khốn khổ trong khi những con chữ được hiển nhiên ngồi trên vỉa hè .
Có lẽ mọi người sẽ nói với tôi : Việc bán chữ - mua chữ - viết chữ là một nét văn hóa , có thể thúc đẩy du lịch . Tôi hoàn toàn ủng hộ ,điều đó cũng đúng như việc Xích lô Việt Nam là một nét văn hóa ,phở Hà nội là một nét văn hóa , vậy điều gì khiến một nét văn hóa phải đăng kiểm , nét văn hóa phải vào nhà mà vẫn có nét văn hóa được ngồi ngoài đường cho gió cuốn mưa sa .
Hàng hóa thì phải vào chợ ,mọi thứ liên quan đến hàng hóa đều phải vào chợ , chữ thành hàng hóa chữ phải vào chợ  ,phải được kiểm soát để tránh lũng đoạn ,chặt chém khác ,để tránh gây ảnh hưởng đến người dân ,phải để cho con chữ tồn tại chút văn hóa nhỏ nhoi của nó . Và hiển nhiên cũng phải giúp cho con chữ quay ngược lại đóng góp cho văn hóa ,thậm chí là cho cả người nghèo thông qua các khoản thu cần thiết .
Tất nhiên vẫn có những còn những CHỮ VĂN HÓA ,đấy là những người tặng chữ đầu xuân như là một cách để kích thích sự hiếu học ,sự hi vọng của mọi người trong xã hội về CHỮ THÁNH HIỀN VÀ SỰ HỌC HIỆN NAY . Tôi đã có hân hạnh được tặng chữ như thế từ một "ông đồ " trẻ . Và những con chữ văn hóa như thế , theo tôi , cần ,và nên được để mặc sức tự do trên hè phố , thứ nhất là vì họ quá ít không thể gây ra ùn tắc ,thứ hai là một hành vi phi lợi nhuận không thể nào giúp cho họ trả tiền nơi ngồi cho được !
NGƯỜI CHO CHỮ
Sĩ - Nông- Công - Thương ,kẻ sĩ đứng đầu trong 4 giai cấp. Kẻ sĩ thời nay dù mất đi vị trí độc tôn của mình ,nhưng chưa bao giờ rơi vào thế hạ phong cả . Cách mạng thành công , Công Nhân - Nông dân lên nắm chính quyền , quyết định vận mệnh của đất nước ,kẻ sĩ vẫn không bao giờ mất đi bản sắc của mình , không những thế ,ngày càng thể hiện trỗ đứng như điểm hội tự tri thức của lịch sử văn hiến hàng ngàn năm , lại thu nhận thêm những kẻ sĩ mới - những nhà trí thức Cộng sản ,những người vừa hồng vừa chuyên được đào tạo từ mái trường Công- Nông .
Cũng chính vì thế mà CHỮ vẫn tìm được trỗ đứng của nó ,vẫn kiêu hãnh treo trên bức tường ,trang trọng đặt trong phòng khách , bình dị đặt trong thư phòng , thậm chí còn được vinh dự như là thứ quà biếu quý báu mà của những người chữ đẹp tặng cho nhau ,hay kể cả những người "tặng quà" và những người " thu quà ".
Nhưng cũng chính vì thế mà vị thế của NGƯỜI CHO CHỮ lại tồn tại ra ngoài giá trị CHO-NHẬN mà đã trở thành một thứ hàng hóa , một thứ hàng hóa có giá trị . Có cầu ắt có cung , từ Thương nhân đến học sinh đều cầu , cung cũng cần phải lớn . Vì vậy mà việc Cho Chữ đã thành công việc kiếm được lợi nhuận ,kiếm thêm cuối năm của những người HAY CHỮ- CHỮ ĐẸP .
Mỗi năm hoa đào nở 
Lại thấy ông đồ già 
Bày mực tàu, giấy đỏ 
Bên phố đông người qua 
Nhưng cũng vì thế con chữ cũng dần mất đi giá trị của nó ,hay đúng hơn ,những con chữ thông thường ngày càng mất giá . Người Cho CHữ lúc đầu chỉ là đối tượng bị lợi dụng đã trở thành chính những người cung hàng đầu cho cái thị trường chữ ấy . Họ ,giờ không cần hiểu về người muốn có chữ là ai , Nhẫn _ Tâm , Tài _ Lộc ... chỉ cần khách hàng cần ,họ có thể viết , chỉ cần có tiền ,họ có thể nhận ???
NGƯỜI CẦU CHỮ 
Có người bạn than với tôi : chữ tâm này mua ở trước Văn Miếu đến 200 nghìn mà về quê mình chỉ có 20 nghìn , cũng có người nói với tôi :chữ tâm này giá chỉ 50 nghìn thôi , khi mua nhớ mả cả . Than ôi ,cái thời thế đến là kì lạ ,đến là thảm hại khi chính những người cầu chữ vẫn trả giá mặc cả cho con chữ mình có được . Nhìn nét chữ Tâm đẹp lạ kì được viết bay trên giấy đỏ , tôi lại nhớ đến 1 câu thơ được học từ thủa nào :
Bao nhiêu người thuê viết Tấm tắc ngợi khen tài Hoa tay thảo những nét Như phượng múa, rồng bay 
Người cầu chữ như mê say nhìn theo con chữ , mê mải nghĩ ngợi , mê mải nhận sự đời chỉ sau vài nét chữ bình dịnh đấy . Nhìn thấy nó ,tôi lại như mê về cái thời tưởng tượng xa xưa ,về một không gian tính lãng ,về cụ đồ ngồi trên phản viết nhẹ chữ tâm tặng cho kẻ có tâm , chữ Nhẫn tặng cho người mưu sự , người thầy tặng chữ cho trò ,người trưởng bối tặng chữ cho hậu bối,kẻ hiền tài tặng chữ cho làng trên xóm dưới  . Cái thời tưởng tượng xa xưa ấy , tôi chưa từng gặp ,cái điệu bộ cốt cách ấy ,tôi chưa từng được thấy , nhưng hình ảnh ấy thì tôi vẫn thường gặp ,năm nào cũng thấy , cứ xuân là có . Và có lẽ người cầu chữ cũng quen với cái hình ảnh ấy như tôi , khi luôn luôn thốt lên :" Bác mua được chữ NHẪN  này ở đâu thế , mai bác dẫn em qua , à thôi ,mai hết bán rồi , đành năm sau mua vậy " . Và cái cảm giác của người CẦU CHỮ  mất đi , chỉ còn người  MUA CHỮ ở lại . Tôi từng được một người cho chữ Nhẫn và tặng cho một câu thơ , cũng quen thuộc :
Đời không sóng gió tâm không sáng !
Quả thực tôi không thích câu thơ này , đơn giản vì tôi ngại sóng gió ,thích sự an nhàn , ưa bình dị ,nhưng tôi không muốn đổi lại ,không muốn xin lại ,đơn giản vì người cho chữ đã tặng câu ấy đã lột tả hết những cảm nhận về tôi ,mà tôi chỉ có một ,đời chỉ có một ,làm sao mà có thể xin lại ,mà xin lại để làm gì ?
Chữ , cùng là một chữ ,nhưng với NGƯỜI CHO CHỮ- NGƯỜI CẦU CHỮ , hay với KHÁCH HÀNG- NGƯỜI BÁN  khác nhau hoàn toàn như trời và đất ,như đúng và sai . Tôi không bao giờ mong muốn phế bỏ những bút mua bán chữ ,nhưng không bao giờ chấp nhận nó hiện lên ngoài phạm vi một món hàng hóa .
K9
Cuối năm đang đến ,xuân mới sắp vào , xin kính chúc mọi người một năm hết trôi qua trong nhẹ nhàng ,một năm mới đến trong mạnh mẽ đầy thuận lợi .



Những Lập Luận Kỳ Quái Của Người Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng

Hoàng Hữu Phước
Gần đây những kẻ bất tài vô hạnh và thất học ở nước ngoài hay rêu rao về cái mà bọn chúng không hiểu cũng như chẳng từng kinh qua và chớ có kinh nghiệm cỏn con nào về nó, đó là “xã hội dân sự” hay những thứ tương cận, tức là cái – hay những cái – đề tài ngõ cụt mà chúng ngỡ là có thể dùng khuấy động Việt Nam cho dậy sóng đục ngầu. Trong khi xem hành vi này chỉ là bằng chứng cho thấy sự thay đổi phương thức đánh phá kiểu tâm lý chiến, lấy mấy cái mô hình hay khái niệm “made in nước ngoài” để thay cho sự “sáng tạo láo xạo tào lao made by chống cộng” đã hoàn toàn thất bại, tôi lại nhớ đến một trong nhiều cái “sáng tạo láo xạo tào lao” mà tôi đã vạch mặt chỉ tên nhằm giúp các người bạn Mỹ gốc Việt hiểu rõ thế nào là“sáng tạo láo xạo tào lao” ấy. Nội dung sự vạch mặt ấy tôi đã đăng trên Emotino ngày 09-6-2008 dưới tựa đề Những Lập Luận Kỳ Quái Của Người Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng, nay xin đăng lại nguyên văn trên blog này để bạn đọc tham khảo.
NHỮNG LẬP LUẬN KỲ QUÁI  CỦA NGƯỜI TỰ XƯNG LÀ TS TRẦN MINH HOÀNG
Hoang Huu Phuoc, MIB
Tôi định viết một bài nhan đề Tôi Và Cu Huy Ha Vu thì sực nhớ đến sự thật là trong nhiều năm qua tôi đơn thương độc mã tranh luận nảy lửa trên các diễn đàn chống Cộng online là nơi tụ tập bốn hạng người gồm (a) những Việt Kiều ngây thơ thuần túy chẳng hiểu biết gì, (b) những Việt Kiều có học thức chống Cộng vì đã lỡ dại vượt biên, (c) những Việt Kiều có học thức chống Cộng vì mất uy thế ăn trên ngồi trước do cha ông chỉ lo tạo danh sách lính kiểng lính ma hay mua cần sa ma túy từ Tam Giác Vàng bán cho binh sĩ đồng minh Hoa Kỳ khiến phải cởi bỏ quân phục ném vất vũ khí ù té chạy khỏi Việt Nam, và (d) những Việt Kiều thất học đói nghèo nhờ có công nghệ thông tin nên sau khi rửa bát cào tuyết ngồi vào máy vô internet miễn phí đến những blog miễn phí để khoe vốn từ ngữ ít ỏi toàn tiếng chửi tục mà mình đã gói ghém lận lưng mang theo trên đường đào thoát khỏi quê hương nay lôi ra thóa mạ vĩ nhân Hồ Chí Minh. Rất nhiều Việt Kiều thuộc hạng a và b đã trở nên thân quen với tôi – dù tôi xưng tên thật còn họ chỉ xưng nickname do sợ bị cộng đồng yêu-tự-do của họ đánh hội đồng vì họ dám tự do không thù cộng sản – và thường chuyển đến tôi những bài công kích để nhờ tôi lý giải cho họ tỏ tường thực hư về đất nước không còn quen thuộc gì với họ. Một thí dụ là năm 2008 tôi nhận được một email chuyển một bài viết nọ và tôi đã đối đáp như sau trong phản bác ở định dạng PDF:
05/6/2008
Anh Phước
Dưới đây là một bài phân tích về tình hình kinh tế VN hiện nay của TS Trần Minh Hoàng. Anh Phước kiểm chứng lại một cách khách quan xem sự thật có đúng như vậy không, vì bên này có rất nhiều báo điện tử bình luận về kinh tế VN hiện nay không được sáng sủa cho lắm. Nếu sự kiện sắp xảy ra như vậy, anh Phước có phương cách gì chưa?
Em J.T.
08/6/2008
Chào mọi người,
Anh thay vì trả lời email của em, viết bài này gởi em để nếu muốn, em có thể forward cho bạn hữu bốn phương đọc cho vui. Anh không khơi lại quá khứ, vì đó là vấn đề nhạy cảm, đau buồn (của đa số Việt Kiều), vừa không phải là chuyện một người đàng hoàng được phép nói động chạm đến. Song, những lập luận như bài của Mr Trần Minh Hoàng thì anh nhận được rất nhiều trong mấy chục năm qua. Hôm nay anh phải viết để các em và những người khác biết là tại Việt Nam, thiên hạ ngay cả nếu còn có người không ưa mấy ông nhà nước cộng sản, cũng sẽ bật cười khi đọc những bài văn chống Cộng của mấy anh Việt Kiều. Nếu biết là ở Việt Nam, người dân chẳng coi mấy bài viết của Việt Kiều ra ký lô gì, thì có khi Việt Kiều sẽ khôn khéo hơn, không viết kiểu chống Cộng sai sự thật như vậy nửa, tức cười lắm. Và rất nhà quê nửa J
Anh Phước
Hoàng Hữu Phước
Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
Ngày 09-6-2008
Trước tiên, cần khẳng định người viết dưới bút danh Trần Minh Hoàng không rõ nhân thân là ai, vì cái kiểu ghi rằng chấp bút tại “Sài Gòn” có nghĩa là tại một địa điểm nào đó không có thực trên bản đồ Việt Nam đang được toàn thế giới chính thức sử dụng, mà chỉ dùng trong phạm vi hẹp của nhóm bạn chứ không ai viết bài báo mà dùng vậy bao giờ. Thêm vào đó, tôi, một người đã sinh ra ở Sài Gòn năm 1957 và ở đấy cho đến nay tức tại Thành phố Hồ Chí Minh, với kinh nghiệm khiêm nhường mà nói thuộc hàng không-đứng-hàng-thứ-hai-sau-bất-kỳ-ai về thực tế giáo dục hàn lâm và kinh nghiệm thương trường, có thể khẳng định Trần Minh Hoàng – nếu thực sự là “tiến sĩ” dù là của chế độ Mỹ-Thiệu hay của chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa – là một kẻ vô danh tiểu tốt, không thể là “sĩ phu” khi không dám ghi rõ về nhân thân đang lẩn trốn ở xó xỉnh nào trên thế gian này. Ngoài ra, “tiến sĩ” Trần Minh Hoàng chắc chả là tiến sĩ vì lập luận tung hê của “ngài” về kinh tế rất hoang đường, những lời “ngài” nói về ngân hàng rất quái gở, đã vậy còn kêu gào mọi người rút tiền ra khỏi ngân hàng để tránh thảm họa thì rõ mười mươi “ngài” đích thị là một gã dốt nát đầu đường xó chợ Thành phố Hồ Chí Minh, một nhóc đánh giày đường phố Boston, hay một tên mông muội hóa thạch thủa hồng hoang. Thậm chí “tiến sĩ” Trần Minh Hoàng cũng không biết tiếng Anh, nên khi đưa BBC hay Bloomberg này nọ ra, y chỉ để “hù” dân Việt Nam ở làng quê Việt Nam mà thôi, chứ không dám đưa ra một đường links nào để chứng tỏ xuất xứ các thông tin của hắn.  Tranh luận với một kẻ cấp thấp như y há tôi chẳng sẽ bị Cụ Nguyễn Đình Chiểu quở cho rằng “giết ruồi ai dụng gươm vàng mà chi” sao? Song, tôi buộc phải vạch mặt y một cách sòng phẳng. Để khỏi làm phiền các nhà trí thức khi mãi viết từ “tiến sĩ” với dấu ngoặc kép đầy diễu cợt, dưới đây khi nói về Trần Minh Hoàng, tôi sẽ dùng từ “tên say” vậy.
A) Khủng Hoảng Kinh Tế:
Mọi người đều biết rằng Khủng Hoảng Kinh Tế là một hiện tượng, một sự cố bình thường khi có tình thế khác thường của một nền kinh tế đặc trưng của các nước tư bản, nên ai đó hí hửng khi Việt Nam đang gặp khó khăn về kinh tế thì hãy coi chừng bị cà lăm trước cái tranh biện tuy ấu trĩ nhưng đầy sức thuyết phục là phải chăng vì đó là bịnh truyền nhiễm của các nước tư bản, nên mới mon men bước vào toàn cầu hóa và tự do thương mại thì Việt Nam đã bị dính ngay vi khuẩn Khủng Hoảng Kinh Tế mà Tên Say lầm tưởng là kết quả duy chỉ của Việt Nam Cộng Sản? Đặc biệt khôi hài ở chỗ: Khủng Hoảng Kinh Tế là cơn sốt của các cường quốc tư bản, và phải chăng Việt Nam bắt đầu trở thành đại gia tư bản nên Tên Say nổi giận nổi khùng nổi điên chửi bới lung tung? Lịch sử của các cuộc Khủng Hoảng Kinh Tế toàn xảy ra từ những cường quốc kinh tế như Mỹ (1929, 1987), Nhật Bản (1997), Thái Lan (1997), Hàn Quốc (1997), Indonesia (1997), Mã Lai (1997), v.v., và chính vì những cuộc Khủng Hoảng Kinh Tế là … bình thường nên khi các cường quốc thi nhau ấm đầu sổ mũi trong những năm sóng gió thì Việt Nam vẫn bình an vô sự ngay cả khi còn bị Mỹ cấm vận kinh tế còn khối Liên Xô tan rã và anh bạn Trung Quốc trở nên thù địch, và chẳng có gì để gọi là Việt Nam hấp hối hay trút hơi thở cuối cùng hoặc suy tàn theo mong muốn và cầu nguyện tích cực của những kẻ ác tâm như Tên Say. Ngoài ra tư bản còn thiếu gì những khủng hoảng đặc trưng khác như Khủng Hoảng Ngoại Hối, Khủng Hoảng Nông Nghiệp, hay Khủng Hoảng Tài Chính (và mới tinh khôi đây là Khủng Hoảng Lương Thực toàn cầu vốn bám theo bén gót Khủng Hoảng Tín Dụng ở Mỹ) nên Việt Nam mở cửa chơi với bốn phương thì cũng phải bị ấm đầu sổ mũi do bị lây bịnh nhiễm virus cũng là chuyện bình thường, có khác chăng là ở chỗ vì may mắn đi sau thiên hạ nên sẽ có nhiều thuốc hay để chữa trị hiệu quả hơn, nhanh hơn, an toàn hơn. Làm gì có chuyện người bị sổ mũi sẽ bị chôn sống, và làm gì có chuyện một cuộc Khủng Hoảng Kinh Tế sẽ xóa sổ một đất nước, một chế độ mà mơ!
Nói tóm lại, Khủng Hoảng Kinh Tế là điều bình thường đối với kinh tế học khi nền kinh tế phát triển quá nóng, hay khi thị trường chứng khoán trải qua giai đoạn BOOMS – BUBBLES – BUSTS, hay như nguy cơ tiềm tàng mới đây tại Mỹ khi khủng hoảng tín dụng nhà đất. Chuyện thị trường chứng khoán Việt Nam đi xuống thì có chi mà ầm ỷ, đến độ phải cười khùng khục một cách bịnh hoạn rằng kinh tế Việt Nam sẽ đi đoong!  Thị trường chứng khoán Việt Nam còn non trẻ, y như túp lều vải bố dùng đi picnic, có bị gió bão làm tốc mái sút dây thì chờ mưa tạnh gió ngơi, vung tay đóng cọc buộc dây dựng lại mấy hồi! Thị trường chứng khoán các cường quốc ví to như tòa nhà chọc trời Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế ở New York nếu sụp thì mới là đại họa.
B) Những tin tức của thế giới về “khủng hoảng” kinh tế ở Việt Nam diễn ra dồn dập.
Từ “dồn dập” làm người ta liên tưởng đến Việt Nam như một anh khổng lồ sắp ngã ngựa. Vậy Tên Say Trần Minh Hoàng thật ra muốn gì? Vì yêu đất nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nên Tên Say tự ý phong cho Việt Nam danh tiếng một đại siêu cường, đẩy Mỹ Quốc xuống chiếu dưới làm đàn em, nên cả thế giới phải “dồn dập” đưa tin duy chỉ về Việt Nam? Kiểu nhập nhằng “lôi kéo” mấy đại gia truyền thông như BBC và Bloomberg vào trong lời khai mào mà không dám vạch ra đường link để bà con tham khảo thì đúng là thủ thuật rẻ tiền kiểu ngậm máu phun người. Chưa kể RFA là con chuột nhắt bé tí tẹo bất tài vô dụng đánh đấm võ mồm mạt hạng thì có ra chi đâu mà phải đưa ra dẫn chứng, còn VOA mà nói công kích Việt Nam thì ở Việt Nam chẳng ma nào còn nghe, kể cả ma trẻ, ma sồn sồn hay ma già. Tôi xin đưa các đường links sau để rộng đường công luận thực hư:
1- Đường link mới tinh sau của BBC ngày 02/6/2008 đăng kết quả khảo sát của hãng tư vấn quản lý hàng đầu thế giới A.T. Kearney xem Việt Nam là thị trường đầu tư bán lẻ hấp dẫn nhất trong số 30 nước thuộc nhóm thị trường đang nổi lên và đây là cơ hội hấp dẫn đối với các công ty bán lẻ toàn cầu:http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2008/06/080602_viet_retail.shtml
2- Đường link mới tinh sau của Forbes ngày 08/4/2008 đăng bài “Ai Sẽ Cầm Chịch Sự Kỳ Diệu Của Châu Á” của Tiến Sĩ Kishore Mahbubani, cho rằng chính Đại Hàn và Việt Nam sẽ là các đại gia kinh tế của Châu Á, chứ không phải bất kỳ ai khác: http://search.forbes.com/search/find?MT=Vietnam
3- Đường link mới tinh sau của Bloomberg ngày 07/6/2008 đăng bài “Các Đồng Tiền Châu Á Tuần Qua Mất Giá, Dẫn Đầu Là Đồng Baht Thái Lan”” viết về nhiều nước Đông Nam Á, trong đó có số liệu dự đoán tới khoảng cuôi năm Đồng Việt Nam có thể mất 10% giá trị như một biện pháp chính phủ áp dụng để tránh một cuộc khủng hoảng tiền tệ “currency crisis” (không phải KHKT như thèm muốn của Tên Say). Và con số tỷ giá có thể là một đô-la Mỹ ăn 18.000 đồng VN cuối năm 2008. Một dự đoán tuy thấp hơn nhưng nằm chung với các dự đoán mất giá đồng loạt các đồng bạc khác trong khu vực đã bị Tên Say tách riêng ra với dụng ý xấu xa, thổi phồng lên thành như thể một tiền đề duy nhất cho một cuộc đại Khủng Hoảng Kinh Tế duy nhất chỉ xảy ra duy chỉ ở Việt Nam Cộng Sản:http://www.bloomberg.com/apps/news?pid=20601080&sid=a9ag8v7Bj6LA&refer=asia
C) Vị thế của Việt Nam:
Xin không nói về chính trị vì Tên Say đang chơi ngông nguyền rủa Việt Nam Cộng Sản, nên nói về chính trị lúc mép Tên Say đang ứa trào dịch vị thì rõ là không đúng lúc cho cả khứu giác, thị giác, và thính giác. Xin chỉ nói về thực tế nhãn tiền và chính đáng như sau:
1- Việt Nam là vùng đất duy nhất còn sót lại trên hành tinh này đối với giới doanh nhân thế giới. Doanh nhân là giới có tiền. Tên Say không thể có tiền nhiều như những doanh nhân nên mạnh miệng chửi bới do ganh tức vì sao ta là Người Việt mà phải đứng chầu rìa nhòm thiên hạ về Việt Nam làm giàu thế kia! Mà khi những doanh nhân bỏ tiền vào Việt Nam thì họ không cho phép bất kỳ ai từ hải ngoại xía mỏ vào gây rối loạn, mất an ninh, làm phương hại đến công cuộc đầu tư làm giàu của họ tại Việt Nam. Tên Say quên rằng các doanh nhân Mỹ nắm đầu Tổng Thống Mỹ. Nhóm chống Cộng đừng nên chọc giận doanh nhân Mỹ.
2- Việt Nam là Vựa Thóc Của Thế Giới (theo bài viết của Hoàng Hữu Phước về Thương Hiệu Quốc Gia Việt Nam, tiếp theo bài viết về Philip Kotler). Khủng Hoảng Kinh Tế ư? Một nước là vựa thóc của thế giới mà có Khủng Hoảng Kinh Tế thì ắt là cả thế giới đã buộc phải sa chân vào các cuộc Khủng Hoảng Kinh Tế trước và tan nát hết rồi. Khủng Hoảng Kinh Tế có thể làm dân ai đó điêu đứng, chứ dân Việt tại nước Việt Nam thì vẫn còn gạo nấu cơm, chính phủ Việt Nam có khối gạo xuất khẩu lấy khối tiền đô-la Mỹ nhập thịt bò xịn Mỹ, táo xịn Mỹ, và nước tinh khiết xịn Mỹ đóng chai về cho dân ăn uống tạm, kiên nhẫn chờ cả thế giới vượt qua cơn lạm phát toàn cầu và Khủng Hoảng Kinh Tế tại nước của họ để rồi cùng Việt Nam kinh doanh tiếp, xây dựng kinh tế tiếp, và chờ đón vững hơn cho kỳ Khủng Hoảng Kinh Tế tiếp theo.
3- Globalization là toàn cầu hóa, nghĩa là các nước liên thông, dựa vào nhau cùng kinh doanh, mà sống. Tên Say lạc hậu, chẳng biết là với toàn cầu hóa thì câu tục ngữ “môi hở, răng lạnh” không còn là châm ngôn xử thế mà là sự miêu tả trần truồng một thực tế. Thế giới không cho Việt Nam có cơ hội … Khủng Hoảng Kinh Tế vì nếu để xảy ra Khủng Hoảng Kinh Tế ở Việt Nam thì làm chao đảo cả nền kinh tế Đông Nam Á và Châu Á, tiến đến khủng hoảng toàn cầu, làm Tên Say mất giốp (job) phải đi sắp hàng nhận cháo nấu từ gạo mà Mỹ mua của Việt Nam. Ngày 03/6/2008, tại Hà Nội, Bộ Trưởng Bộ Thương Mại, Doanh Nghiệp & Cải Cách Chính Sách Vương Quốc Anh Ngài John Hutton trả lời phỏng vấn của Reuters khẳng định kinh tế Việt Nam đang tăng trưởng tích cực, và  Anh Quốc sẵn sàng giúp Việt Nam những tư vấn để kiểm soát kinh tế vĩ mô giải quyết tình hình lạm phát. Ngoài ra, ngày 05/6/2008 nhóm CG tức các đại gia Nhóm Tài Trợ Cho Việt Nam cũng tiến hành hội nghị không chính thức của Nhóm tại Hà Nội. Từ đây suy ra, nếu anh chị có tiền, anh chị sẽ luôn thấy Việt Nam tăng trưởng tích cực (còn cơn sốt tài chính chẳng khác gì cái ấm đầu nơi trẻ thơ lúc mọc răng, hoặc cái đau nhức răng khôn của một người trưởng thành); còn khi anh chị vừa hùng mạnh vừa có kinh nghiệm kiến thức thâm thúy, anh chị sẽ tư vấn giúp Việt Nam từ mức độ đã tự mình leo rất cao không cần ai giúp lên mức độ cao hơn nữa với sự giúp đỡ của anh chị. Bậc trí thức và “tiến sĩ thật” như Tiến Sĩ Nguyễn Xuân Oánh đã trở thành cố vấn kinh tế cho Đảng Cộng Sản Việt Nam và Nhà Nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa. Việc chửi bới Việt Nam là hành động thiếu khôn ngoan, chỉ tự vạch áo cho thiên hạ xem lưng là mình trần trụi, không tiền, không học vấn, không sức khỏe, chẳng ích gì cho quốc gia, dân tộc, xã hội, gia đình, bản thân, nòi giống. Khủng Hoảng Kinh Tế hay thiên tai, dịch bệnh đều là những thảm họa hoặc do sự bất cẩn của từng cá thể một hay pháp nhân một trong sự tham lam đầu tư vung tay quá trán mang hơi hướm đầu cơ nơi nơi lên án, hoặc do thiên địch cùng với cách sống không thích hợp về vệ sinh và môi trường của từng cá thể hay pháp nhân trong xã hội, hoặc do Mẹ Thiên Nhiên bị các siêu cường công nghiệp hùng mạnh phá hủy tàn diệt môi trường gây tai ương cho dân các nước nghèo. Sử dụng Khủng Hoảng Kinh Tế, thiên tai, dịch bệnh, xảy ra tại một quốc gia để chỉ trích chế độ cộng sản của quốc gia đó luôn bị coi là hành vi man rợ, phản văn minh, vô đạo đức, và thất học. Sharon Stone trong một phỏng vấn trên truyền hình Hong Kong bên lề liên hoan phim Cannes đã ngu xuẩn cho rằng vụ động đất xảy ra ở Tứ Xuyên hôm 12/5/2008 chính là quả báo cho những gì Trung Quốc đã đối xử với Tây Tạng trước đó. Sharon Stone đã trở thành một Stupid Shit đớn nhục ê chề khi bị các hãng phim và quảng cáo tẩy chay, phải lên tiếng xin lỗi nhân dân Trung Quốc, tỏ sự ăn năn muốn được tham gia công tác giảm thiểu nỗi đau của các nạn nhân Trung Quốc. Sharon Stone phải chăng nín thin khi thiên tai xảy ra ở Đức hay khi bão Katrina tràn vào tàn phá New Orleans của Mỹ mà chẳng bao giờ nói đó là quả báo cho tội ác Đức Quốc Xã tàn diệt dân Do Thái hay quả báo cho tội ác Mỹ đã sử dụng Agent Orange Chất Độc Màu Da Cam tại Việt Nam? Tên Say đã hèn nhát không dám nói gì đến Khủng Hoảng Tín Dụng hay Khủng Hoảng Kinh Tế của Mỹ, nhưng lại nhanh nhảu chụp ngay thông tin về tình hình lạm phát ở Việt Nam để nói đó là lỗi của chính phủ cộng sản Việt Nam. Nếu Sharon Stone là một Stupid Shit hay một “ả chết tiệt ngu xuẩn” coi hàng tỷ người dân Trung Quốc không là con người vì sống ở đất nước cộng sản kinh tế giàu mạnh, thì ắt Trần Minh Hoàng phải là một Totally Morbid Hoaxer, tức một “tên xỏ lá ba que bịnh hoạn trầm kha” coi 80 triệu người dân Việt Nam là súc vật vì sống ở đất nước cộng sản chính trị vững bền. Sharon Stone đã muối mặt xin lỗi, ngậm miệng ăn năn. Trần Minh Hoàng còn thua cả một mụ đàn bà Stupid Shit vì vẫn còn múa bút viết nên điều bất lương, bất hảo, bất nhân.
D) Đừng nghe những gì nhóm chống Cộng nói và cũng đừng xem những gì nhóm chống Cộng làm.
Theo Tên Say thì trong lúc túy lúy hắn đã hoang tưởng những điều sau:
1- Y đọc được “tài liệu mật” của Đảng Cộng Sản Việt Nam, tức những gì mà CIA cũng không thể rớ tới được. Sao y không bán ngay cho mấy hãng thông tấn để kiếm nhiều triệu đô-la Mỹ mà lại từ bi thông báo “chùa” cho quốc dân đồng bào biết trong cái gọi là “bài số 5” của y vậy?
2- Y lôi ra nào là Công Pháp Quốc Tế, Hiến Pháp, Luật Pháp, WTO, trong khi y chả biết gì về tất cả những ngần ấy thứ. Nếu Việt Nam sai, sao y không nắm đầu Việt Nam lôi xềnh xệch ra Tòa Án Quốc Tế? Y nói về Hiến Pháp mà không biết sức mạnh của Hiến Pháp ở một quốc gia, mà Việt Nam đang sống và phát triển trên nền tảng Hiến Pháp Việt Nam và Luật Pháp Việt Nam, mãi mãi không bao giờ có bất kỳ quốc gia nào dám công khaiđộng đến. Đó không phải hiến pháp và luật pháp của Tên Say hay của quốc gia nào khác. Y nói nhăng nhít về Khủng Hoảng Kinh Tế, đọc lộn “khủng hoảng tiền tệ” thành “Khủng Hoảng Kinh Tế”, và hí hửng rằng tại Cộng Sản Việt Nam mà Việt Nam bị Khủng Hoảng Kinh Tế, nghĩa là Tên Say tước mất quyền làm cha mẹ của các nước tư bản đối với những đứa con ruột thịt mà họ gọi là Khủng Hoảng Kinh Tế ấy.
3- Y viết Cộng Sản Việt Nam “tha thiết” xin vào WTO và xin quy chế Tối Huệ Quốc Mỹ, mà y không hiểu rằng các nước thành viên WTO và Mỹ cần có Việt Nam để “tha thiết” xin vào Việt Nam bán đồ cho Việt Nam, nhận tiền của Việt Nam về nuôi sống dân họ, chi nuôi mấy cái đài RFA và VOA, nhờ vậy gia tăng GDP, cải thiện xuất siêu, phát triển kinh tế, tạo thêm nhiều giốp (job) cho dân của họ.
Đừng tin những gì nhóm chống Cộng nói, vì tất cả những gì họ nói đều là dối trá, mị dân, hoang đường, thiển cận, và mông muội sảng mê. Tên Say cho rằng phải thay đổi chính trị ở Việt Nam vì Cộng Sản (có thể sẽ) gây ra Khủng Hoảng Kinh Tế ở Việt Nam, theo lô-gich kiểu lập luận như vậy thì có nghĩa là y ắt đang có nhiều bài viết khác kêu gào dân Mỹ lật đổ chế độ tư bản của Mỹ vì chính Mỹ đã để xảy ra những cuộc Khủng Hoảng Kinh Tế kinh hoàng trong lịch sử cận đại của nhân loại, cũng như kêu gọi nhân dân Anh Quốc, Thái Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore, v.v. và v.v. đứng lên lật đổ chính phủ của họ, thay đổi chế độ chính trị, vì chính phủ các nước này cũng đã thực sự để Khủng Hoảng Kinh Tế xảy ra (có ghi trong sử sách hẳn hoi). Mà y muốn các dân tộc ấy thay đổi thể chế chính trị thì sẽ đổi sang hình thức nào? Hay y sẽ đề nghị họ chuyển thành nước … xã hội chủ nghĩa và cộng sản? Tất nhiên, nếu sự kêu gọi đó là xuẩn ngốc điên rồ, thì cái lô-gíc tương tự là: lời kêu gào cho một sự thay đổi chính trị ở Việt Nam cũng là sự ngốc xuẩn rồ điên. Lậm hơn nữa là Tên Say còn cho rằng chính phủ cộng sản Việt Nam sẽ tịch thu tài sản người dân, kể cả của người nước ngoài, để cứu nguy nền kinh tế bị khủng hoảng. Đây là bằng chứng cho thấy Tên say thuộc loại “non compos mentis” nên tôi miễn bàn. Người nước ngoài tất sẽ phá ra cười trước kiểu tung tin như vậy.
Đừng nhìn những gì nhóm chống Cộng làm vì ta sẽ thấy xấu hổ cho những kẻ vẫn trơ tráo xem mình là Con Cháu Rồng Tiên. Hãy nhìn Con Cháu Nữ Oa của Vạn Lý Trường Thành, vì sợ Cộng Sản nên chạy qua Mỹ và chạy khắp nơi, nhưng luôn tự hào mình là con dân Trung Quốc, sống đoàn kết, nắm quyền lực kinh tế nơi nơi, làm giàu và chuyển đô-la về làm giàu đất nước mà cả thế giới phải run sợ, đến độ Mỹ cũng không dám công nhận Đài Loan là một quốc gia khiến anh đàn em của Mỹ này muôn đời cũng chỉ là “lảnh thổ”. Trong khi đó, Con Cháu Rồng Tiên sợ Cộng Sản chạy qua Mỹ và chạy khắp nơi, sống chia rẻ, đi làm công cho ngoại nhân, và có thói tụ năm tụ ba nhậu nhẹt say sưa lảm nhảm chửi cha đất nước quê hương, mong cho nó sớm bị sụp đổ.
Người đàn ông khỏe mạnh thể chất lẫn tinh thần, yêu đời, thành đạt, sẽ thấy nơi một cô gái đẹp nào là gương mặt khả ái, đôi môi mọng hồng, mắt ngọc say đắm hồn ai, đôi vú căng phồng, đôi mông no tròn, đôi chân khêu gợi; và người đàn ông lịch lãm ấy sẽ muốn chinh phục nàng, được ở gần nàng, được hôn khắp thân thể nàng. Ngược lại, kẻ bịnh hoạn, thất bại, hằn thù sẽ chui vào hố xí để tìm cho ra vật chứng, chứng minh cho toàn thế giới biết rằng cô nàng hoa hậu hoàn vũ có viên phân hình thể ra sao và bốc mùi thế nào, hoặc đàm nhớt của nàng khạc ra có độ đậm đặc ra sao. Mỹ nhìn thấy ở Việt Nam những điều hấp dẫn cho một sự hợp tác kinh tế và địa chính trị bền lâu. Việt Nam nhìn thấy ở Mỹ những điều hấp dẫn tương tự. Và hai bên đã tìm đến nhau vì nhận ra – và chỉ chú tâm vào duy chỉ – những điều tốt đẹp ấy. Việt Nam, vì khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần, chấm dứt sự chú mục vào những gì không đẹp của đối tác, cũng để chứng tỏ tấm lòng Việt Nam tôn trọng chủ quyền và tự do của đối tác. Ấy vậy mà nhóm chống Cộng vẫn cố lấy chút hơi tàn bươi móc cho bằng được những điều chưa đẹp của Việt Nam để khai thác, tìm cho ra các câu phát biểu “lỡ lời” của vài quan chức Việt Nam nào đó rồi trưng ra làm bằng cớ, theo cái phương pháp vào hố xí kể trên.
Nói tóm lại, thuyết Nhà Phật thì khác thuyết Nhà Chúa ở chỗ: anh có tội lỗi xấu xa đến đâu đi nữa thì cứ xưng tội và Chúa sẽ xóa tội cho anh để anhthành người vô tội, còn nếu anh tội lỗi xấu xa mà biết tự hối cải và ra tay cứu độ chúng sinh thì anh sẽ trở thành Phật y như Phật! Tế Điên say xỉn, nhậu thịt chó, sát sinh tơi tả, ăn nói quàng xiêng, ấy vậy mà khi biết tu tâm, hào phóng giúp đời là thành Phật ngay mà chẳng phải chờ đợi mấy thế kỷ tu hành. Tôi không cần phô bày cho mấy anh chị nhóm chống Cộng biết tôi yêu nước Việt Nam ra sao và khoái chế độ độc đảng an toàn tuyệt diệu của Việt Nam đến đâu. Tôi chỉ nói đơn giản là cứ tạm cho là anh chị có quyền tự do tưởng tượng và tự do gào thét hùng hồn về chuyện cộng sản Việt Nam xấu xa, thì Cộng sản Việt Nam cũng đã trở thành Phật cả rồi, trước các anh chị lâu lắm rồi, vì họ đã chấm dứt cuộc chiến tranh để tuổi trẻ Việt Nam còn sống và tồn tại để đi lên, họ đã nuôi sống người dân bằng từng ký lô bo bo suốt thời gian dài trong vòng vây cấm vận khủng khiếp của Mỹ muốn tàn diệt dân tộc Việt Nam trong thiếu thốn đói nghèo, họ đã đưa vạn hùng binh “đem đại nghĩa để thắng hung tàn – lấy chí nhân mà thay cường bạo” cứu độ chúng sinh Cambodia thoát nạn diệt chủng kinh hoàng, họ đã giữ vững kinh tế nước nhà trong khi cả Đông Nam Á và Châu Á lâm vào cơn Khủng Hoảng Kinh Tế tồi tệ, họ đã từng bước nghiên cứu cái “hương thơm” của thiên hạ để từ từ đưa vào làm của cải cho dân tộc Việt Nam đi lên trong thận trọng, để được như ngày hôm nay, tức đạt những kỳ tích mà hàng vạn “tiến sĩ” của Việt Nam Cộng Hòa được đào tạo từ Mỹ đã không thể nào giúp gì được cho sự sinh tồn của cả nền kinh tế Việt Nam Cộng Hòa lẫn chế độ chính trị của nó. Vì vậy, chỉ có những ai không có tâm Phật mới tiếp tục nguyền rủa Cộng Sản Việt Nam. Chỉ có giúp ý kiến xây dựng kinh tế cho cộng sản Việt Nam để nước Việt Nam an bình, thịnh vượng, công cuộc xây dựng đất nước thắng lợi, người dân Việt Nam được sống trong niềm tự hào về dân tộc (thay vì phải xót xa khi thấy người Việt chống Cộng vẫn sống lầm than thống khổ u mê nghiệp chướng trong gông cùm xiềng xích ngục tù tự tạo từ ngay trong tâm trí của chính họ), thì mới có thể thành Phật y như Phật. Chống Phật thì không thể nào thành Phật.
Quyền tự do là quyền tối thượng. Đừng bao giờ xúc phạm vào quyền tự do của người khác. Anh chào hàng hóa của anh thì anh cứ nói tốt cho nó. Quyền lựa chọn là quyền tự do của người nghe. Và cái tồi tệ vô đạo đức là cái kiểu chào hàng bằng cách chửi rủa bôi nhọ hàng hóa của công ty khác. Hô hào tự do dân chủ, nhưng chống đối những người thân cộng, triệt hạ cộng sản. Hãy biết thân phận của một salesperson: người bán hàng cho chủ. Chiêu bài tự do, dân chủ, đa đảng, đa nguyên là những hàng hóa không phải của Tên Say chế ra, mà là của một nhà sản xuất nào đó, mà Tên Say chỉ làm động tác rao hàng, mồi chài, bán lẻ, kiếm chút hoa hồng. Hãy đọc sách thánh hiền và sử sách để biết các triều đại tiếp nối nhau là việc bình thường của muôn kiếp. Đinh. Lê. Lý. Trần. Lê. Vương quyền Bảo Đại sụp đổ, chẳng ai bỏ nước mà đi hay chửi cha đất nước dù thể chế chính trị bị thay đổi. Diệm sụp đổ, chẳng ai bỏ nước mà đi hay chửi cha đất nước. Thiệu sụp đổ, nhiều người vì vừa bị Thiệu “hù”, đâm ra sợ Cộng Sản, vừa được đàn anh chờ đón ở hải phận quốc tế, nên bỏ nước mà đi kèm với việc chửi cha đất nước. Đó là việc không thể là bình thường, về nhân cách thì thua xa dòng họ Mạc đã trốn khỏi Trung Hoa, giong buồm về vùng cực nam của Việt Nam góp phần xây dựng địa phương giàu mạnh, phát huy mạnh mẽ văn hóa Trung Hoa trong tiết tháo vẻ vang, giúp vang danh đất tổ quê cha nơi đất khách quê người, chứ nào có việc đồi phong bại lý “chuyển lửa về quê”, hậm hực đắng cay ngay cả khi trong tay không nắm gì chân lý. Lấy tâm Phật ra để thay đổi thái độ với đất nước, quê nhà, dân tộc, đồng bào, đó là đại phúc cho bản thân, dù muôn vàn hổ ngươi vì các dân tộc khác đâu cần đến sự kêu gọi, bảo ban, khuyên lơn, thuyết phục, mới chịu tha cho đất nước! Còn chửi bới nước nhà, gây xáo trộn dân sinh, tự đắm chìm trong tham-sân-si, hận thù, ác độc, chỉ để tự chống chế trong vô vọng rằng mình ra đi không vì khiếp sợ mà vì đại cuộc nào đó, thì chỉ là điều vô nghĩa, vô lý, vô bổ, vô duyên, vô lương tâm và vô phúc.
Tóm lại, khi trưởng thành, ai lại không phải ít nhất một lần phải chịu cảnh đau đớn khủng khiếp khi bị nha sĩ đục bỏ một chiếc răng khôn bị sâu. Có những chàng trai khi trưởng thành lại phải chịu đau đớn cắt bao quy đầu vì lớp da không thể tuột lại khi dương vật căng cứng muốn bung ra. Có những nền kinh tế khi phát triển phải trải qua những lần y như nhổ răng khôn hay cắt da bao quy đầu để sau đó là hưởng thụ cuộc sống tốt hơn và sướng hơn. Chiếc răng khôn bị sâu thì nha sĩ nhổ bỏ chiếc răng sâu, không ai moi tim hay chặt đầu người bị sâu răng. Bao quy đầu quá chật thì bác sĩ phẫu thuật cắt phần bao ngoài để dương vật nhú ra thuận lợi mặc sức tung hoành, chứ ai lại thiến luôn dương vật và thủ cấp của chủ nhân dương vật! Khủng Hoảng Kinh Tế nếu đến sẽ được xử lý bởi các chuyên gia kinh tế hóa giải cái Khủng Hoảng Kinh Tế ấy bằng những sách lược ứng phó kinh tế, loại bỏ hoặc điều chỉnh những thành tố kinh tế nào không có lợi cho nền kinh tế, chứ sao một Tên Say lại được phép hô hào gào thét đòi loại bỏ cả chế độ chính trị cộng sản nào có cơn Khủng Hoảng Kinh Tế?  Ông Alain Cany, Chủ Tịch Phòng Thương Mại Châu Âu EUROCHAM, khi trả lời phỏng vấn tại Hà Nội ngày 02/6/2008, đã nói rằng những gì đang xảy ra (đối với nền kinh tế Việt Nam) chẳng qua là do sự trượt dốc của kinh tế toàn cầu, rằng những báo cáo của Morgan Stanley hay các ngân hàng nước ngoài khác chỉ được đọc bởi các chuyên gia có thể hiểu được nó và không nên đưa ra công chúng, và rằng các báo cáo hàm chứa sự thật vì dựa trên các số liệu nhưng Morgan Stanley không có ở Việt Nam và cần đọc các báo cáo đó một cách nghiêm túc trên tinh thần giảm đi 40 – 50% (Tư Giang, Saigon Tiếp Thị, Số 63, 04/6/2008. trang 5).
Tên Say không nên đọc các báo cáo và các tài liệu về kinh tế vì y chả hiểu biết gì về kinh tế để nói về kinh tế và Khủng Hoảng Kinh Tế. Y càng không có tư cách gì nói về cái gọi là “khủng hoảng chính trị” tức cái mà đầu óc bịnh hoạn của y thèm muốn khao khát sao cho xảy ra tại Việt Nam.
Ai mà thèm nghe các lập luận của một Tên Say.
Thư bất tận ngôn.
Hoàng Hữu Phước
Thành phố Hồ Chí Minh
Việt Nam
Ngày 09/6/2008