Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Lái súng Mĩ- những kẻ buôn bán cái chết

Nếu có một cuộc tấn công quân sự vào Syria, người đầu tiên hưởng lợi không ai khác chính là các tập đoàn vũ khí Mỹ.

Các quan chức cấp cao Mỹ cho rằng, một hành động quân sự chống lại Damascus sẽ ngăn chặn việc sử dụng vũ khí hóa học trong tương lai, qua đó bảo vệ an toàn cho thường dân. Nhưng có một thực tế trớ trêu là ai dám chắc những quả tên lửa Tomahawk sẽ không rơi trên đầu dân thường Syria như đã từng gây ra cái chết cho hàng trăm thường dân ở Iraq, Libya?
Với mỗi quả tên lửa Tomahawk được phóng đi Raytheon nghiễm nhiên đút túi 1,4 triệu USD.
Với mỗi quả tên lửa Tomahawk được phóng đi, Raytheon nghiễm nhiên đút túi 1,4 triệu USD.

Bảo vệ thường dân chỉ là cái cớ để “mị dân” cho một hành động quân sự nhắm vào Syria. Câu hỏi lớn hiện nay là “Ai sẽ được hưởng lợi đầu tiên nếu Mỹ tấn công Syria?”. Người hưởng lợi đầu tiên đó không phải là người dân Syria hay chính quyền Washington mà chính là các tập đoàn vũ khí khổng lồ của Mỹ.
Với mỗi quả bom thông minh JDAMs được thả xuống nó có tiêu diệt được mục tiêu nào trên mặt đất hay không không cần biết nhưng Boeing có ngay 25.000 USD.
Với mỗi quả bom thông minh JDAMs được thả xuống, không cần biết nó có tiêu diệt được mục tiêu nào trên mặt đất hay không nhưng Boeing đã có ngay 25.000 USD.

Để đánh Syria, Mỹ cần tên lửa, cần bom và những vũ khí khác. Đây chính là cơ hội để các tập đoàn quốc phòng của Mỹ "ăn nên làm ra". Trong tuần đầu tiên của chiến dịch thiết lập vùng cấm bay tại Libya năm 2011, quân đội Mỹ đã tiêu tốn hết 600 triệu USD, trong đó có tới 340 triệu USD dùng để mua tên lửa và bom.
Số tiền này hiển nhiên đổ vào túi các tập đoàn quốc phòng lớn như Lockheed Martin, Raytheon, Northrop Grumman, Boeing... Ở Mỹ, sự phát triển của các công ty quốc phòng mang đậm tính chất thương mại theo đúng nghĩa đen của nó. Bên cạnh đó, một số chính trị gia, quan chức quân đội cấp cao có lợi ích rất lớn trong các tập đoàn quốc phòng và họ luôn tìm cách tác động đến chính quyền để tìm cách tiêu thụ vũ khí.
Với các công ty quốc phòng, họ cũng sử dụng rất nhiều chiêu để kéo các chính trị gia vào chuỗi lợi ích giá trị gia tăng của mình. Các quan chức quân đội cấp cao, các chính trị gia có tên tuổi của Mỹ khi về hưu lại được các công ty quốc phòng mời về làm cố vấn với những khoản thu nhập kếch xù.
Công việc của những vị cố vấn này không phải là cố vấn cho công ty mà cố vấn cho chính quyền trong việc phát triển và sử dụng vũ khí. Những vị quan chức này thường có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với các chính sách quốc phòng của Mỹ nên lời nói của họ luôn có sức nặng đối với chính quyền Washington.
Các chiến dịch quân sự của Mỹ luôn là bầu sữa mẹ  nuôi sống các công ty quốc phòng của Mỹ cùng một số nhân vật cấp cao trong chính quyền.
Các chiến dịch quân sự của Mỹ luôn là bầu sữa mẹ nuôi sống các công ty quốc phòng của Mỹ, cùng một số nhân vật cấp cao trong chính quyền.

Lúc nào cũng có những vị tướng đương chức, hay về hưu không ngừng nói về những mối đe dọa với an ninh quốc gia Mỹ từ Iran, Triều Tiên, Syria. Nào là tên lửa của Iran sắp chạm tới nước Mỹ, nào là tên lửa Triều Tiên có thể mang đầu đạn hạt nhân đe dọa nước Mỹ cho dù những mối đe dọa này không hề hiện hữu một cách cụ thể.
Trung tâm thông tin và phân tích của Quốc hội Mỹ từng lên tiếng cáo buộc một số nhân vật chóp bu trong Lầu Năm Góc đã thổi phồng mối đe dọa từ khả năng tên lửa đạn đạo của Iran nhằm phát triển những chương trình vũ khí gây tốn kém ngân sách không cần thiết cho nước Mỹ.
Trong báo cáo doanh số hàng năm của Top 100 công ty quốc phòng hàng đầu thế giới, các tập đoàn quốc phòng khổng lồ của Mỹ như: Lockeed Martin, Boeing, Raytheon, Northrop Grumman, L-3 Communications, General Electric luôn nằm trong Top 10 những công ty có doanh số cao nhất.
Điều này có được là nhờ vào những hoạt động quân sự trên khắp thế giới của quân đội Mỹ. Trong suốt gần 10 năm tiến hành cuộc chiến tranh tại Iraq, "lợi ích" mà nó đem lại với nước Mỹ là khoản thâm hụt ngân sách quốc phòng lên đến 1.000 tỷ USD, với người dân Iraq, cuộc sống của họ thậm chí còn tồi tệ hơn trước khi người Mỹ tiến vào.
Nhưng đối với các công ty quốc phòng trong 10 năm đó, hàng trăm tỷ USD lợi nhuận đã chảy vào túi của họ, cho dù Mỹ thắng hay thua, tiền mua vũ khí chính phủ vẫn phải trả cho họ, với họ thế là đủ.
Một chuỗi các mắt xích trong chuỗi siêu lợi nhuận từ các hoạt động sản xuất, buôn bán, sử dụng vũ khí vẫn liên tục vận động. Các chính trị gia, quan chức quân đội luôn tìm cách tác động đến chính quyền để sử dụng vũ khí, các công ty vũ khí ăn nên làm ra lại chia lợi nhuận kếch xù về cho các quan chức.
Điều đó lý giải tại sao luôn có các quan chức cấp cao của Mỹ mạnh miệng về sự cần thiết phải tiến hành các hoạt động quân sự vào Syria bởi hơi ai hết, họ cùng với các công ty quốc phòng chính là những người hưởng lợi trực tiếp do các hoạt động quân sự tạo ra.

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Hack ủng hộ Syria

Ảnh của Kim Chính Khang.
VN chỉ đứng sau Mĩ

đại học ngoại thương cơ sở 2 đã bị Hack ủng hộ Syria

vào lúc 21h43 phút ngày 30/8/2013 trang web của ngoại thương cơ sở 2 đã bị hack
http://cs2.ftu.edu.vn/

Tấn công bởi Syr! 4N M43STR0

Tin nhắn cho tất cả:
Xin chào thân mến người sử dụng ((nếu usa tấn công Syria .. chúng tôi sẽ quân đội Ả Rập Syria sẽ phá hủy Israel và Ả Rập Saudi và loại bỏ chúng từ bản đồ không cố gắng chúng tôi: Syria không phải là một quốc gia yếu, nhưng chúng ta đang phải đối mặt với một cuộc tấn công phổ Thật không may một số nước Ả Rập tham gia quá, đặc biệt là với các phần liên quan đến các phương tiện truyền thông một số các kênh truyền hình tiếng Ả Rập như (Al-Jazirah và Al-Arabia) cố gắng để sự kiện giả mạo hàng ngày, và nói rằng quân đội Syria Ả Rập đã làm những tội ác ở Syria Trong thực tế, các kênh cố gắng hết sức mình để cho thấy rằng các nhóm khủng bố vũ trang đang làm điều sai trái, và quân đội Ả Rập Syria là áp bức đó là hoàn toàn sai Thực tế thực sự là, các nhóm vũ trang không muốn một sự tự do hòa bình, và đang giết chết bất cứ ai hỗ trợ Chính phủ Stay Syria ra khỏi đất nước của chúng tôi, và đủ giết hại người của chúng tôi
Giới trẻ hacker Syria ở đây chỉ để cho bạn biết: tất cả trong Syria, chúng tôi yêu Bashar Al Assad và fuck Hamad đồng tính và Moza của ông Ca-ta --- (Ali Hafez Al Assad 

Bàn về Huy Đức và bên thắng cuộc

Bức Tâm Thư Gửi Người Dân Việt “Thiệt” – Nhân Nghe Về Huy Đức


Hoang Huu Phuoc, MIB
 
A) Dẫn Nhập: Nhân Nghe Về Huy Đức
Chuyên tâm học tập theo lời giáo huấn của bậc kỳ tài của Việt Nam Cộng Hòa như Thầy Nguyễn Quang Tô*, hành sử theo dũng khí của thần nhân và tư cách cao trọng của thánh nhân trong “mắt chẳng nhìn sắc gì trái lễ, tai chẳng nghe những thanh gì trái lễ, miệng chẳng thốt những lời gì trái lễ; thịt xắt chẳng ngay chẳng ăn, chiếu trải chẳng ngay chẳng ngồi; người không đạo nghĩa dứt khoát không giao du, vật phi nghĩa dứt khoát không thu nhận; ở gần người hiền thì vui mừng như ở cạnh hoa khoe hương sắc, thấy kẻ ác thì tởm lợm như gặp loài rắt rết”, tôi đã không thèm đọc bất kỳ trang nào của cái “tác phẩm” mà Huy Đức từ Mỹ mới tung ra trên mạng. Song, những âm thanh ồn ào của phía hồ hởi hân hoan tận dụng và bên nghiêm chỉnh phán phê đã khiến tôi, người học trò của bậc kỳ tài, đang tu theo cái thần và cái dũng của thánh nhân không thể không yêu cầu nhân viên kể tóm lược nội dung và tôi đã nhận ra ngay chân tướng sự việc khiến phải viết ra đây sự thật trụi trần dù biết thế là nhẫn tâm vùi dập cơn hoan hỉ của phe đang hí hửng sảng mê chống cộng, cũng như đan tâm trách chê trình độ của bên phê phán, vì rằng cái cốt lõi của vấn đề là Huy Đức trốn chui trốn nhủi vào sọt rác để né sự thật, còn các bậc phê phán Huy Đức lại chẳng biết trong vô số sự thật nên chọn cái sự thật nào giông giống bộ dây da được bày bán trong khu hàng đặc biệt cho chó để khóa mõm hắn ta. Lăng Tần tôi nay do tính thương dân trọng chúng, không muốn sự ồn ào làm xao nhãng việc cảnh giác ngoại xâm an nguy xã tắc, xin thố lộ đôi dòng sự thật như đóng góp nhỏ vào lịch sử cận đại của sơn hà, vì nếu như để kẻ như Huy Đức lúc Giải Phóng Miền Nam mới 13 tuổi ắt còn đứng cởi truồng vạch quần phía dưới tồng ngồng chưa biết mắc cỡ đái bậy ngoài đường chả biết ất giáp chi chi về cuộc đời, nay mới nhớn đã buột mồm phía trên chẳng biết ngượng nhục nói bậy ngoài nước thì không còn chi là đạo lý nhân luân trong xã hội loài người. Tôi, Hoàng Hữu Phước, sinh năm 1957 tại Bảo Sinh Viện Từ Dũ Sài Gòn, công dân Việt Nam Cộng Hòa 18 tuổi chẵn trình độ học vấn tú tài lúc Giải Phóng Miền Nam, đã có hiểu biết chín và mùi, và nhận định cá nhân về chính trị – xã hội – đạo đức – giáo dục – tôn giáo – quân sự – triết học cùng tình yêu trai gái biết hẹn biển thề non, xin kể ra đây toàn sự thật và không có gì khác hơn ngoài sự thật.
B) Lời Hoàng Hữu Phước, Nhân Chứng Của Việt Nam Cộng Hòa
Xin tự giới thiệu tôi là Hoàng Hữu Phước, dân Sài Gòn “thứ thiệt” qua tấm căn cước trên của Việt Nam Cộng Hòa, minh chứng tôi đã là công dân nước Việt Nam Cộng Hòa, trong khi Huy Đức (chớ biết tên của kẻ luôn xấu hổ về tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho này là gì) chưa từng đủ sức khỏe thể chất, sức khỏe tâm thần, và năng lực hành vi để được Việt Nam Cộng Hòa cấp căn cước công nhận trưởng thành để có đủ sức hiểu biết về bất kỳ điều gì hay ho của Việt Nam Cộng Hòa mà từ đó có khả năng khả dĩ có thể so sánh và sầu muộn phê phán Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, mà nói theo bậc thầy về tiếng Anh đứng đầu trong tất cả nhân loại có gốc Việt Nam thì Huy Đức là kẻ immature, unfinished, illiterate, incapable, treacherously parasitic good-for-nothing wretched.
1- Lịch Sử Và Sự Bôi Bẩn Của Bọn Bất Lương Bất Tài Bất Hạnh
Trong khi tất cả những nhà trí thức hàn lâm trên toàn thế giới biết rất rõ là chính Karl Marx “đẻ” ra … “chủ nghĩa tư bản” với nội hàm một hệ thống, một phương thức sản xuất, một…”chủ nghĩa”, tức là trước Marx chưa hề có cái gọi là “chủ nghĩa tư bản”, và dương nhiên là chưa hề có bất kỳ thứ gì liên quan đến triết thuyết về “chủ nghĩa tư bản”, nên khi xuất hiện “chủ nghĩa cộng sản” như một hệ thống triết học thì các nhà trí thức hàn lâm mới ra sức nghiên cứu, và tất nhiên dẫn đến việc hoàn toàn tự nhiên là rất nhiều người cho rằng mình đã nhận ra các yếu điểm hoặc các vô lý của triết thuyết “chủ nghĩa cộng sản” nên viết các công trình hàn lâm vĩ đại để bài bác triết thuyết ấy, và cũng là việc hoàn toàn tự nhiên khi rất nhiều người cho rằng mình đã nhận ra các ưu điểm hoặc các hữu lý của triết thuyết “chủ nghĩa cộng sản” nên viết các công trình hàn lâm vĩ đại để ủng hộ triết thuyết ấy, mà gần đây nhất là công trình nghiên cứu mang tên “Tại Sao Marx Đúng?” của Giáo sư Đại học Lancaster Anh Quốc Terry Eagleton do Đại học Yale lừng danh của Hoa Kỳ xuất bản năm 2011 vẫn đang gây cơn sốt chấn động thế giới trí thức hàn lâm chốn trời Âu Mỹ; thì những người Việt chống cộng lại rất cô đơn vì họ không thuộc giới học giả hàn lâm từng có nghiên cứu về (và hiểu) chủ nghĩa cộng sản, không có viết các tác phẩm vĩ đại về kết quả nghiên cứu trừ những bài viết bằng tiếng Việt “hù” người Việt về chủ nghĩa cộng sản chứ chưa hề có “công trình” nào bằng tiếng Anh được giới học thuật Âu Mỹ cho phép đứng vào vị trí “công trình nghiên cứu” có “giá trị”, nên do đó chỉ là thiểu số vô học (về triết thuyết “chủ nghĩa cộng sản”), bất hàn lâm (về triết thuyết “chủ nghĩa cộng sản”), phản học thuật (về triết thuyết “chủ nghĩa cộng sản”), không có khả năng chống lại một triết lý mà chỉ hành động như đám lưu manh chưởi bới đe dọa và chống lại những người tin vào chủ nghĩa cộng sản, mà như thế là vi phạm nhân quyền một cách nghiêm trọng, chà đạp tự do của người khác một cách thô bạo, hủy hoại ngôn ngữ (gọi người cộng sản là “khát máu”) một cách bỉ ổi, phơi trần tấm thân tệ hại với chiếc mồm quỷ biện xảo biện ngụy biện về cái gọi là “Việt Nam điêu linh” một cách đáng thương hại, đứng trên và ngập ngụa trong đống phân mà hùng hổ chỉ tay chưởi bới cái hôi thối nào đó của Cộng sản Việt Nam mà trong những kẻ đứng trong phân ấy có cả những “nhà tu hành” Mỹ gốc Việt, tức đám người ngợm không phải là công dân Việt.
“Bôi bẩn” tức “character asassination” là chiêu thức có đóng dấu cầu chứng tại tòa (trademark), có bằng sáng chế (patent) và có mang dấu ấn đặc thù Mỹ Quốc (americanist), được Mỹ bàn giao “chìa khóa trao tay” cho bè lũ chư hầu (underdog) – trong đó có chính quyền Sài Gòn của Việt Nam Cộng Hòa. Tay nghề của chúng rất cao, được tự động hóa hoàn toàn, như được minh chứng vào tháng 11-2011 khi Đại biểu Quốc hội Việt Nam Hoàng Hữu Phước phát biểu tại Quốc hội Việt Nam tranh luận về xuất xứ của ngôn từ “biểu tình” trong tương quan với tiếng Anh “protest demonstration” thì ngay ngày hôm sau bọn underdogs này đã tung lên mạng một bài viết cứ như là do “ông thầy” của đại biểu Phước viết để nêu các điều xấu xa của đại biểu này. Tất nhiên, ngay sau đó, thay vì phân bua cải chính, đại biểu Phước đã như bậc trưởng thượng có các bài viết trên emotino.com về các “thầy cô” thứ thiệt như Trương Tuyết Anh*, đặc biệt là thầy Nguyễn Quang Tô, người đoạt giải thưởng Phủ tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa, cùng các bằng chứng bút phê ngợi khen của các bậc thầy cô này, biến các bài viết bôi nhọ thành hớ hênh và làm kẻ viết bôi nhọ phải chịu nhục nhã khi tự phơi trần tấm thân tồi tệ trước bàng dân thiên hạ…net. Từ việc một “ông thầy” (80 hay 90 tuổi) ngay trong ngày phát biểu của đại biểu Phước tung ngay lên mạng bài viết hùng hổ tấn công đại biểu này, mọi người đã có thể thấy ngay rằng đó là sự dối trá, và nếu suy ra thì tất cả – chứ không phải làphần lớn – những gì bọn chống cộng viết ra hay nói về để chống lại Đảng Cộng Sản Việt Nam và chính phủ Việt Nam đều là rác rưởi, lếu láo, lừa bịp, và không bao giờ là thứ có giá trị tham khảo nghiêm túc. Huy Đức, dù chưa bao giờ là người “tài giỏi” để được giới chống cộng gốc Việt bàn giao bí kíp tu luyện thuật “bôi bẩn” kiểu CIA, cũng không ngu gì mà không biết cách lấy lòng chủ nhân, vì ngay như con mèo con chó còn biết cách ấy nữa là! Chỉ cần đọc tiếp các phần sau sẽ thấy rõ hơn sự non nớt mà Huy Đức đã phạm phải đến độ một nhà phân tích như ông cụ Lăng Tần vốn không phải là Đảng Viên Cộng Sản, đã vậy còn trong nhiều chục năm qua chuyên bị các bí thư đảng ở các cơ quan hay công ty nhà nước “đì”, ngăn chặn đường phấn đấu vào Đảng của cụ vậy mà cũng đã có thể vạch ra một cách dễ dàng.
2- Dối Trá Về Sự “Tuẫn Tiết” Của Các Tướng Lĩnh Việt Nam Cộng Hòa Năm 1975
Như nội dung tự khai của Huy Đức, y mới 12 hay 13 tuổi vào ngày giải phóng MiềnNam. Ở tuổi ấy, Huy Đức dứt khoát chưa thể nắm vững gì về từ vựng tiếng thuần Việt và tất nhiên không bao giờ biết quái gì về từ Hán Việt vốn của giới hàn lâm. Như đã nói, tôi 18 tuổi, có bạn học toàn lứa đôi mươi, nghĩa là có nhiều “người lớn” và tất nhiên nhiều người trong số họ nhập ngũ làm “chiến sĩ Cộng Hòa” hoặc là con em các sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Sự thật là ngày 28-4-1975 là ngày cuối cùng tôi gặp họ, vì với nội dung mà giọng nói hoảng hốt của họ qua phone cho biết thì cha cùng anh trai sĩ quan của họ đã đào ngũ bỏ trốn về Sài Gòn để “tử thủ” tại nhà nhằm bảo vệ vợ và các con gái không bị làm nhục (tức làm nô lệ tình dục cho bộ đội Việt Cộng) hay bị hành hình (sau khi dùng kềm rút móng tay móng chân), và sự bảo vệ này có nghĩa cả nhà sẽ hoặc uống thuốc độc hoặc viên sĩ quan sẽ dùng súng lục giết cả nhà rồi tự sát. Đây là lý do tôi không còn bất kỳ người bạn học nào, tất nhiên ắt có vài người vượt biển nhưng không bao giờ đến được bờ đối diện. Sự ngu xuẩn của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị Việt Nam Cộng Hòa khi đặt điều bôi bẩn Việt Cộng như “tàn ác, dã man, khát máu” với dụng ý khiến toàn quân toàn dân Miền Nam hết lòng tử thủ, không ngờ mang hiệu ứng phản ngược khi gây ra sự thất kinh hồn vía, hoảng sợ kinh hoàng, dẫn đến việc tướng run rẩy chạy trốn đường tướng, quân rụng rời chạy trốn đường quân, và dân đổ xô chạy theo quân theo tướng, gây ra bao thảm cảnh suốt đường đào tẩu, cũng như cái chết của thân nhân các tướng lĩnh dưới họng súng của chính họ. Tự sát vì khiếp sợ, vì bất tài trên chiến trường, vì bị Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị đầu độc, thế mà gọi là “tuẫn tiết” ư? Chỉ khi có danh dự, tiết tháo, mới phải bảo vệ bằng cái chết (hoặc bằng sự sống để có thể mắng chưởi kẻ thù nơi pháp trường như anh hùng Nguyễn Văn Trỗi), và đó mới là tuẫn tiết. Sống mà buôn lậu ma túy ở Tam Giác Vàng, lập danh sách lính ma để hưởng tiền lương dôi dư, tạo danh sách lính kiểng cho con ông cháu cha vô quân đội hưởng nhàn, khi quân Mỹ rút hết mới lòi bộ mặt tướng lĩnh không biết đánh trận, đã vậy không quyết tử trên chiến trường đến viên đạn cuối cùng mà vất súng lột áo tuột quần bỏ hàng ngũ chạy trước, và cùng đường nên phải giết cả nhà rồi tự sát, thế mà là tuẫn tiết ư?
Nếu Huy Đức dùng từ “tuẫn tiết” chính xác cho các vụ tự sát của các tướng tá quân đội Việt Nam Cộng Hòa thì bất kỳ con người nào còn trí óc minh mẫn sẽ hiểu ngay lập tức rằng:
a) Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy bĩnh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã tạo chướng ngại vật bằng cách vất bỏ quân phục, quân trang, quân dụng đầy đường nhằm ngăn chặn các đoàn xe tăng Việt Cộng, nhờ đó giúp các tướng lĩnh anh dũng của mình “tuẫn tiết” thành công sau khi giết sạch vợ con
 
b) Với trình độ ngôn từ của thằng nhóc 13 tuổi chưa từng biết thế nào là từ Hán Việt, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy quân đội Mỹ rất có uy lực tài chính qua việc thay mũ mỗi tháng một lần nên mũ đã qua sử dụng vất chất cao như núi, trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là mũ của các binh sĩ Mỹ tử trận tại Việt Nam.
c) Với trình độ ngôn từ của thằng nhóc 13 tuổi chưa từng biết thế nào là từ Hán Việt, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy người dân Việt Nam Cộng Hòa thán phục sự “tuẫn tiết” của các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa nên đã cho hàng ngàn xe đò đậu bít kín quốc lộ, ngăn chặn sức tiến công của Việt Cộng, nhằm bảo đảm các tướng tá Cộng Hòa “tuẫn tiết” thành công; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là cảnh tháo chạy tán loạn của dân khi thấy các tướng tá Cộng Hòa chưa đánh đã lo bỏ chạy kiếm tìm nơi “tuẫn tiết”
d) Với trình độ ngôn từ của thằng nhóc 13 tuổi chưa từng biết thế nào là từ Hán Việt, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy viên tình báo CIA Mỹ tài ba phát hiện một tên gián điệp cộng sản đang đu bám cửa máy bay trực thăng nên đã cho y một quả đấm thôi sơn văng xuống đất, trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là sự bất nhân của nhân viên Mỹ khi thấy nhiều người dân Việt đu bám lên máy bay khiến có nguy cơ chậm chuyến cất cánh của y với bằng chứng là gương mặt hốt hoảng của người em trai khi thấy anh mình bị đánh văng xuống đất
e) Với tư cách đốn mạt chuyên bôi bẩn của kẻ chưa từng trưởng thành, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy viên sĩ quan Hoa Kỳ đang cười mãn nguyện đầy tự hào trước bức tường khắc tên tất cả các binh sĩ Mỹ tử trận trong anh dũng và vinh quang tột bậc tại Việt Nam; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là bức tường đau thương, nơi các cựu chiến binh Mỹ đến để tưởng niệm các đồng đội đã bị các tổng thống Mỹ vất vào chiến trường Việt Nam để phải chết vô nghĩa trong cuộc chiến phi nghĩa tại Việt Nam
f) Với tư cách hạ đẳng của kẻ chưa từng trưởng thành, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy sau khi bay thoát khỏi Việt Nam hạ cánh an toàn xuống hàng không mẫu hạm Mỹ, mọi người đã hè nhau đẩy tất cả các máy bay mang huy hiệu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa xuống biển như một “mưu trí tuyệt vời” nhằm tạo nên bẫy chông dưới đáy biển phong tỏa các chiến hạm cộng sản không thể truy sát chiến hạm Mỹ hoặc vượt biển tấn công Hoa Kỳ; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là do số lượng máy bay ra quá đông và người đào thoát quá đông, đến độ rất nhiều máy bay trực thăng sau khi ra đến nơi phải chờ đợi trên trời quá lâu đến độ hết xăng tự rơi xuống biển, nên Mỹ buộc lòng xô tất cả các máy bay đến trước xuống biển để có chỗ trống cho hàng trăm chiếc khác kịp thả người xuống tàu
g) Với tư cách hạ đẳng chuyên nói điều bá láp, ngụy tạo, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy người dân Sài Gòn đồng loạt xuống đường kéo ra Dinh Độc Lập chặn đường các chiến xa Việt Cộng để không cho truy đuổi tàn quân Việt Nam Cộng Hòa đang tháo chạy về các vùng chiến thuật ở miền Tây hầu cũng cố phòng tuyến sau khi các tướng tá Cộng Hòa đã “tuẫn tiết” hết; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là cảnh người dân Sài Gòn đón mừng đoàn quân giải phóng
h) Với trình độ học vấn thấp kém như thường thấy ở các gia đình bất hạnh, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây là bằng chứng về sự “bất tài về quản lý kinh tế” của cộng sản với lý do người biết làm kinh tế sẽ không cho húc đổ cánh cổng rồi bỏ tiền ra hàn lại cánh cửa ấy; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là cảnh tỏ rõ thần uy mang tính biểu tượng cho sự xô ngã chính quyền Việt Nam Cộng Hòa và dẫm đạp lên nó với sức mạnh chính nghĩa
Như vậy, nếu ghi theo kiểu “tuẫn tiết” của Huy Đức thì các bức tranh trên ắt sẽ được chua với nội dung khôi hài, bẻ gãy ngòi bút, xé toạt tờ giấy, bôi nhọ sự thật lịch sử mà việc bôi nhọ sự thật lịch sử chẳng khác nào tự trây trét phân lên mặt nhóc Huy Đức. Đó là chưa kể sự thật do các “phóng viên chiến trường” vào sinh ra tử của nước ngoài ghi lại nhưng luôn bị tay “nhà báo bàn giấy nhàn cư vi bất thiện” Huy Đức ngó lơ, chẳng hạn như cô gái sau tên Lê Thị Nhiếp ở làng Bình Khánh, Bến Tre, đã kể cho phóng viên Jones Griffiths biết Cô đã bị trúng bom napalm Mỹ lúc 3 giờ chiều ngày 09-4-1964 dù làng Cô không có Việt Cộng. Chẳng qua vì muốn “dương Đông kích Tây” nên không quân Việt Nam Cộng Hòa đã ném bom dữ dội tiêu diệt làng Cô để che dấu sự thật là đang thả biệt kích xuống làng bên cạnh để tấn công bất ngờ Việt Cộng đang thực sự có mặt tại đó. Cô nói Cô chịu đựng được cơn đau nhức dồn dập ngoài da và thấu xương, nhưng Cô không sao chịu đựng nỗi ký ức về hàng trăm xác chết trẻ em làng Cô chỉ trong một trận bỏ bom ngày đó. Tại sao không, nếu vị tướng tá có tài cầm quân với chiến thuật “dương Đông, kích Tây” ấy đã “tuẫn tiết” và có tên trong danh sách anh hùng anh dũng Việt Nam Cộng Hòa của Huy Đức?
Và cũng như vậy, nếu ghi theo kiểu “tuẫn tiết” của Huy Đức hủy phá ngôn ngữ thì ắt tên tướng Nguyễn Ngọc Loan của Việt Nam Cộng Hòa, con chó ghẻ điên dại mà thế giới văn minh Âu Mỹ ghê tởm và khinh miệt do đã mọi rợ xử tử một tù binh Việt Cộng như bức ảnh trong tờ báo mà người vợ của tù binh ấy đang nắm trong tay với đôi dòng nước mắt dưới đây, được Huy Đức viết tiếp trong tác phẩm tiếp theo của y là vị anh hùng anh dũng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, chiến hữu vinh dự của các vị sĩ quan “tuẫn tiết” chăng?
Còn bức ảnh dưới đây cho thấy chiến xa hạng nặng tối tân M48A3 đã được Mỹ đưa vào sử dụng trên chiến trường Việt Nam, và Huy Đức ắt không thể nào giải thích được vì sao Mỹ vẫn thua phải rút khỏi Việt Nam trong ô nhục, và vì sao các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa sau khi nhận bàn giao các phương tiện chiến tranh hiện đại đó lại phải … “tuẫn tiết”. Nghi vấn này chỉ có thể tìm được các câu trả lời chẳng hạn như các vị ấy “tuẫn tiết” do (a) lính Mỹ là lực lượng duy nhất chiến đấu trực tiếp với Việt Cộng nên khi nhận bàn giao, các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa không biết phải sử dụng ra sao nên phải vất bỏ hết vũ khí rồi “tuẫn tiết” để mãi mãi không ai biết được sự thật là họ không biết đánh trận và không biết sử dụng vũ khí tối tân, do (b) bực tức trước kiểu bàn giao khí tài của Mỹ tức chỉ giao phương tiện chiến đấu mà không cung cấp tài chính để mua đạn dược cũng như không giao các bản hướng dẫn tháo ráp sử dụng do sợ lính Việt Nam Cộng Hòa trộm bán cho Việt Cộng khiến tiết lộ bí mật vũ khí hiện đại của Mỹ, do (c) vũ khí Mỹ thua xa vũ khí Liên Xô, hoặc do (d) Việt Nam Cộng Hòa và Mỹ hoàn toàn không có chính nghĩa trong cuộc chiến tranh vì Việt Nam Cộng Hòa điên cuồng phá hỏng tất cả các cuộc đàm phán hòa bình thống nhất đất nước dù Mỹ mong muốn bắt tay với Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và vì Mỹ đã sai khi tiến hành chiến tranh ở Việt Nam. Thua be bét trên mọi bình diện thì sao mà có được cái gọi là “tiết tháo” để được phép dùng từ “tuẫn tiết” để ngang hàng với Bà Triệu, Bà Trưng!
Là người gian xảo, chắc chắn Huy Đức chưa dám hủy tình trạng công dân Việt Nam để có thể nhận được sự cứu giúp của Đại Sứ Quán Việt Nam tại Hoa Kỳ cũng các Tổng lãnh Sự Quán Việt Nam ở các tiểu bang, vì rằng khi gọi những sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa đã “tuẫn tiết” ở Việt Nam, Huy Đức đã … “chưởi xéo” rằng các tướng lĩnh Hoa Kỳ đã hèn hạ tháo chạy như vịt khỏi Việt Nam chứ không dám “tuẫn tiết”, và “chưởi thẳng” tất cả các sĩ quan các cấp của quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã hèn hạ bỏ vũ khí, bỏ quân lính dưới quyền, bỏ quân phục, khiếp sợ chạy thục mạng về Sài Gòn để kịp cùng gia đình bám càng máy bay hay trèo lên tàu bè rời bỏ Việt Nam trong nhục nhã, mặc cho các tướng lĩnh khác ở lại “tuẫn tiết, “ xem ra Huy Đức đã làm việc ngu xuẩn nhất đời y (hay y đã…lập “đại công” với cộng sản Việt Nam?) khi rặn đẻ ra “tác phẩm” gián tiếp thóa mạ quân đội Hoa Kỳ và quân nhân Việt Nam Cộng Hòa đến dường ấy, mà chỉ có kẻ ngu mới xem trọng như thánh thư.
Với tư cách công dân trưởng thành của Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn tất học vấn tú tài để bước vào Đại Học Văn Khoa, tôi khẳng định các vụ tự sát của sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn do tâm lý bấn loạn từ tất cả các tác động của sự tuyên truyền của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị Việt Nam Cộng Hòa luôn khiến họ bất an khiếp sợ, sự phẫn nộ trước việc mình bị bỏ rơi khi tổng thống cùng các quan chức chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trốn chạy khỏi Việt Nam, sự thất vọng trước hành động bỏ mặc của chính phủ Hoa Kỳ đối với đồng minh, sự ân hận trước những tội ác bản thân đã gây ra mà bản thân tin chắc sẽ không bao giờ được “bên thắng trận” tha thứ.
Với tư cách người dân sống tại khu Bàn Cờ, Quận 3, Sài Gòn, cùng với tất cả cư dân Quận 3, tôi đã chứng kiến hàng chục xe Jeep chạy vào ngõ trường Phan Đình Phùng đậu xe trước nhà Ba Má tôi và chàng trai trưởng thành 18 tuổi (chứ không phải 13 tuổi) Hoàng Hữu Phước đã đứng trước cửa cùng bà con lối xóm chứng kiến việc hàng chục sĩ quan cấp úy (bông mai vàng) và cấp tá (bông mai trắng) nhanh nhẩu nhảy xuống xe, cởi bỏ áo giáp và quân phục, cởi bỏ giày và nón sắt, tháo rời tất cả các súng tiểu liên và trung liên, ra sức bẻ gãy cơ bẩm của súng hoặc uốn cong rồi vất mạnh lên các mái nhà, trước khi hỏi xin quần áo cũ cùng dép của các hộ dân đang đứng nhìn, rồi cùng nhau theo hẻm nhỏ chạy bộ ra đường Hồng Thập Tự (nay là Nguyễn Thị Minh Khai) để trốn về miền Tây. Đó là sự tháo chạy tán loạn trong kinh hoàng của các sĩ quan, bỏ mặc binh sĩ thuộc quyền “tử thủ” tại xa lộ và Cầu Phan Thanh Giản. Không bao giờ có cái gọi là tiết tháo nơi bọn sĩ quan cao cấp của Việt Nam Cộng Hòa: bọn chúng hoặc bỏ chạy thành công, hoặc tự sát khi cùng đường để tránh một cái đáng sợ hơn cả cái chết đó là sự trừng trị. Không phải tự nhiên mà Việt Nam hiện nay phải tổ chức canh chừng không để những tử tù đang chờ thi hành án thực hiện việc tự sát để tránh việc hành hình, vì rằng chính sự sợ hãi trước việc hành hình mới ghê sợ hơn cả cái chết. Những tên mà Huy Đức cho là “tuẫn tiết” chỉ là những kẻ phải tự sát vì kinh hãi trước ý nghĩ bản thân sẽ bị cộng sản xử tội.
Với tư cách một nhà giáo cao trọng và kiêu hãnh kiêu kỳ kiêu căng kiêu ngạo do là người duy nhất có trong tay thủ bút của một bậc tài hoa của Việt Nam Cộng Hòa ngợi ca “tài đức” lúc bản thân mới ở tuổi 14, 15, tôi đã từng dạy kèm tiếng Anh cho một gia đình ở quận 11 trong thời gian họ chờ sang Mỹ theo sự bảo lãnh của vị sĩ quan cấp tá, mà vợ của vị này kể với tôi rằng bà đã giằng lấy khẩu súng từ tay ông khi ông bắt bà cùng với bốn đứa con gồm ba gái một trai quỳ nơi phòng khách để ông giết hết, không để cộng sản làm nhục. Nhờ thành công trong việc tước được khẩu súng ném ra khỏi cổng nhà, cũng như nhờ vị sĩ quan không dám chạy ra ngoài nhặt lại súng do tiếng tiểu liên AK đặc biệt của Việt Cộng (tiếng nổ rất uy lực làm khiếp vía đối phương, trong khi tiểu liên M của Mỹ dường như “tôn trọng” thói lịch sự không làm ồn ảnh hưởng đến … nhà bên cạnh nên có tiếng nổ đạt chuẩn đề-xi-ben thấp) gây khiếp đảm đã rất cận kề. Viên sĩ quan này sau đó đã được vợ dắt tay đến “trình diện” tại Ủy Ban Quân Quản, được “học” về các chủ trương chính sách của cộng sản Việt Nam cũng như về ý nghĩa của hòa bình, thống nhất, mà chủ trương chính sách ấy đã cho thấy ba cô con gái xinh đẹp ở tuổi đại học của Ông vẫn còn nguyên trinh tiết (và đủ số móng tay móng chân), bản thân ông được về sống an bình tại ngôi biệt thự của Ông và sau đó sang Mỹ cùng đứa con trai (dù bất hợp pháp), còn vợ Ông ở lại chăm lo cho ba cô con gái vẫn tiếp tục học đại học mà không bị tước hộ khẩu, tước học bổng, tước tiêu chuẩn nhu yếu phẩm và lương thực, để rồi cả bốn người sau đó rời Việt Nam bằng đường hàng không (một cách hợp pháp) để đoàn tụ sum họp đại gia đình ở Mỹ. Tôi là người luôn luôn “nói có sách, mách có chứng” nên luôn luôn thắng bọn chống cộng nào viết linh tinh nhằm “bôi nhọ” tôi nhờ có các bửu bối trong tay để chứng minh về bản thân mình cả về tính liêm khiết và các đức tính khác cùng năng lực chuyên môn. Về nội dung ở đây, tôi còn giữ vài bức ảnh màu do tôi thực hiện bằng máy Zenith của Liên Xô với phim màu ORWO của Đông Đức chụp chung với ba chị em nói trên tại vườn hoa trong biệt thự của họ vào tuần lễ trước khi họ rời Vệt Nam sang Mỹ; song, nhưng do tôn trọng sự riêng tư về gia đình của các cô học trò này, nhất là khi nội dung có nêu sự việc người cha sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa của họ đã run sợ đến dường nào trong ngày giải phóng đến độ muốn ra tay sát hại cả gia đình, tôi sẽ không bao giờ bày ra bức ảnh đó để chứng minh “người thật, việc thật”, nhưng tôi biết rất chắc chắn rằng tôi được sự cậy tin của tuyệt đại đa số người đọc blog vì tôi luôn nói về sự thật và không gì khác hơn ngoài sự thật.
3- Dối Trá Về Sự Yếu Kém Của Giới Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản Và Nhà Nước Việt Nam
a) Khi hùng hồn nói về “sự yếu kém” hoặc … ngu xuẩn của giới lãnh đạo Đảng và Nhà Nước Việt Nam, Huy Đức đã sủa nhặng lên về cái gọi là thời cơ kinh tế khi Cộng sản bỏ lỡ cơ hội vào WTO trước Trung Quốc vì “nhường” Trung Quốc, hay về những lời nói giữa các lãnh đạo Đảng và Nhà nước trong từng thời kỳ, v.v. và v.v., mà có một tên Tiến Sĩ tên Quân thì phải hân hoan cho là đáng tham khảo mà không biết đã phạm một tội đại ngu mà không một tiến sĩ thực thụ nào phạm phải: đó là nguồn gốc xuất xứ các lời nói, các thông tin. Một thằng nhóc 13 tuổi ngày giải phóng 30-4-1975, tại một đất nước có các lãnh đạo bảo thủ cực kỳ xem trọng thứ bậc nội bộ (nghĩa là cởi mở với “dân” để “gần” dân, nhưng không bao giờ cho phép có sự tiếp cận của người “nội bộ” nào không ở cấp lãnh đạo hay cấp cao tương xứng), thì khi Huy Đức sinh sau đẻ muộn với thân phận một “nhà báo” đẳng cấp thấp (tiếng Miền Nam gọi là “quèn”) thì cách chi mà Huy Đức được ở gần các lãnh đạo đến độ “nghe” (nhưng không thể ghi âm làm bằng chứng) các lời đối thoại “động trời” giữa tất cả các vị ấy với nhau! Huy Đức đã cố tình “bôi bẩn” các vị ấy, mà vài điểm sau đây có thể dùng để khóa mõm Huy Đức, lôi hắn xềnh xệch từ chuồng ra ánh sáng văn minh của học thuật chân lý hàn lâm:
b) Khi nói nhăng nói cuội về WTO, Huy Đức đã cố tình hay thực sự ngu dốt không biết rằng (a) đó không là nơi ai muốn vào thì vào, cứ nộp đơn là xong. Chỉ có sự kiên trì cùng mức độ hùng biện “trên cơ” cộng với sức khỏe tuyệt luân, các nhà đàm phán Việt Nam mới buộc được phía Mỹ phải chấp nhận trong cơn ngủ gà ngủ gật vì kiệt sức do đoàn Việt Nam “làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm”; và rằng (b) ngay cả Mỹ cũng nhanh tay nhanh chân viện trợ cho Campuchia và cơ quan Lao Động Liên Hiệp Quốc cũng nhanh tay nhanh chân trút viện trợ ào ạt cho Campuchia hầu giúp nước này đạt các chuẩn mực về lao động, từ đó có khả năng thu hút, hớt tay trên các hợp đồng may mặc béo bở với khối EU; nghĩa là tất cả đều ra tay nhằm ngăn chặn Việt Nam tồn tại, phát triển. Tất nhiên sau đó, Mỹ mới nhận ra cái ngu xuẩn triền miên của mình là Campuchia phản phúc nghiêng theo Trung Quốc chứ không phải Hoa Kỳ, và do đó làm suy yếu vai trò của Mỹ ở khối ASEAN.
c) Khi nói nhăng nói cuội về sự yếu kém của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam trong việc đề ra các chính sách kinh tế, Huy Đức đã rất dại dột lờ đi sự thật rằng (a) mấy chục năm nay bọn người Mỹ gốc Việt chống cộng đã luôn sủa về “vi phạm nhân quyền”, luôn kêu gọi “cấm vận Việt Nam”, luôn hô hào “tẩy chay kinh doanh với Việt Nam”, luôn tổ chức hết “đấu tranh võ trang phục quốc” tới “chuyển lửa về quê” và “diễn biến hòa bình”, hay “chuyển hóa” v.v. và v.v. nhằm lật đổ chế độ cộng sản Việt Nam; và (b) rằng một đất nước bị Mỹ cấm vận, bị bọn người ngợm gốc Việt chơi xấu tồi xấu tệ, thì nếu có khó ngóc đầu lên về kinh tế cũng là việc đương nhiên. Ấy vậy mà Đảng Cộng Sản Việt Nam đã khiến thế giới phải “biết” về Việt Nam, điều mà không bất kỳ ai trong số các “nhân tài” của Việt Nam Cộng Hòa do Mỹ đào tạo và có học vị cao cấp của Mỹ có thể làm được điều tương tự cho các vị tổng thống của Việt Nam Cộng Hòa.
d) Khi nói nhăng nói cuội về sự yếu kém của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam trong việc lãnh đạo đất nước hay trong đề cử những người ra lãnh đạo Đảng và Nhà Nước, Huy Đức và những tên tương cận đã chưa biết gì về sự thật mà tôi sắp nhắc đến trong phần số 4 bên dưới.
e) Khi nói nhăng nói cuội về sự yếu kém của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam trong việc quản lý đất nước, Huy Đức và những tên tương cận đã dường như muốn “chưởi xéo” chính phủ Hoa Kỳ vì chính họ bất tài vô dụng khiến nước Mỹ lâm cảnh nợ nần, suy thoái kinh tế, đẻ ra “vách đá tài chính”, mất uy đối với thế giới, bị các nước Nam Mỹ thách thức, bị Trung Quốc dọa nạt, bị … cụ Lăng Tần nhạo báng bằng lời bất kính, bất trọng.
f) Khi nói với giọng miệt thị về các vị Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam, Huy Đức và những tên tương cận đã cố tình lờ đi một sự thật mang tính chân lý tối thượng là chính các vị ấy (a) được chính phủ Mỹ tôn trọng và trân trọng; (b) được nguyên thủ tất cả các cường quốc kinh tế tôn trọng và trân trọng; (c) có tài duy trì ổn định chính trị, phá tan tất cả các kế hoạch ác tâm của tất cả các nhóm chống cộng; (d) có tài xây dựng kinh tế nước nhà vượt qua thành công cuộc cấm vận kinh tế tàn khốc của Mỹ để trở thành một thực thể đáng kính đến độ ASEAN phải thay đổi sách lược, mời Việt Nam gia nhập khối, cũng như khiến Thái Lan không cho phép bọn chống cộng được tiếp tục sử dụng lãnh thổ Thái Lan để lập căn cứ chống phá Việt Nam; (e) có tài bảo vệ đất nước trong đập tan nát tất cả các chuyến xâm nhập của bọn chống cộng và các cuộc xâm lược của ngoại bang như Trung Quốc và Campuchia; và (f) có tài đưa Việt Nam thành nước đảm nhận các vị trí quan trọng của các tổ chức quốc tế.
4- Cộng Sản Việt Nam Đối Với Vấn Đề Trân Trọng Trí Thức Việt Nam Cộng Hòa Từ Ngay Sau 1975
Khi nói nhăng nói cuội về sự yếu kém của Đảng Cộng Sản Việt Nam do thiếu bóng dáng trí thức trong Đảng cũng như do chủ trương không xem trọng trí thức, Huy Đức và tất cả những tên tương cận đã ngu xuẩn tự vạch áo cho người xem lưng rằng họ không nằm trong đội ngũ trí thức, hoặc khi còn ở Việt Nam họ là thành phần đứng bên ngoài khu vườn trí thức, còn khi sang Mỹ họ cũng là thứ trí thức immature, unfinishhed,incapable do không biết gì về sự thật ở Việt Nam, hoặc thứ trí thức bất lương, bất khả tư nghị do cố bôi nhọ sự thật của Việt Nam – mà như thế thì đúng là thứ vất đi illiterate, treacherously parasitic good-for-nothing wretched.
Vì đứng vào hàng ngũ giảng viên Anh văn chính quy tại Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh từ đầu những năm 80 của thế kỷ trước tức vỏn vẹn vài năm sau giải phóng 1975, tôi đã chứng kiến bao cảnh…“bất công”. Trong khi tôi và các giảng viên khác hàng tháng lãnh lương “bèo”, mỗi tháng đứng xếp hàng với sinh viên nhận vài ký bo bo hoặc bột mì (về pha nước, vo viên thành cục, đem hấp, lấy ra cầm ăn với muối ớt y như gặm trái banh tennis), một cục thịt như nắm tay mà phần lớn là xương với xẩu, v.v., thì tất cả những người có bằng cử nhân của Sài Gòn trước 1975 hoặc bằng cao học (nay gọi là thạc sĩ) của Mỹ trước 1975 đều được nhận thêm một khoản tiền bồi dưỡng gọi là trợ cấp đãi ngộ trí thức cũ của Miền Nam, cùng các khoản phụ cấp khác, do mức độ trí thức của các vị này cao nên họ được bổ nhiệm làm lãnh đạo các phòng ban để có thêm phụ cấp chức vụ, v.v. Đất nước kiệt quệ bị Mỹ bủa vây cấm vận, bị bọn người Mỹ gốc Việt chống phá bằng vũ lực, bị bọn bá quyền Trung Quốc tung tiền giả phá hoại kinh tế, bị những vết thương loang lổ của chiến tranh làm đớn đau oằn oại, phải vật lộn với từng chuyến phân phối hàng nhu yếu phẩm nuôi sống toàn dân, ấy vậy mà Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam vẫn cố gắng gom góp chắt chiu từng nắm gạo và bớt xén chi tiêu ngay cả đối với các khoản lẽ ra dành phụng dưỡng mẹ cha các liệt sĩ, để cung cấp thêm cho các trí thức chế độ cũ được hưởng nhiều hơn, tốt hơn, yên tâm giúp nước, vì trí thức chính là cái mà Đảng và Nhà Nước Việt Nam xem trọng, luôn xem trọng, và luôn cần đến cho đại cuộc xây dựng nước nhà.
Ấy vậy mà thái độ của các nhà trí thức như thế nào? Thời chống Pháp, họ có thiên kiến và định kiến cổ hủ về quyền lực của họ trong trị quốc, nên tất nhiên đại đa số không ủng hộ các thứ liên quan đến giới “thất học cùng đinh” như của công nhân mà cộng sản tôn vinh, cổ súy. Thậm chí có những “nhà chí sĩ” làm những việc nhục quốc thể như viết sách rồi khóc lóc xin một danh nhân của Trung Quốc hạ cố viết lời giới thiệu, có vị lại tích cực liên lạc với quân phiệt Nhật với hy vọng quân đội Minh Trị Thiên Hoàng hạ cố đem quân sang Việt Nam giúp đánh đuổi quân Tây mà quên cái họa cõng rắn cắn gà nhà, v.v.; song, tất cả họ đều được tôn vinh do họ là những nhà nho, tức những người có học thức. Còn trong chiến tranh chống Mỹ, số trí thức gia nhập mặt Trận Giải Phóng MiềnNamkhông đông. Khi đã giải phóng thì số “trí thức” còn lại thì lần lượt rời Việt Nam hợp pháp hoặc bất hợp pháp, dù đã nhận được sự trân trọng của Đảng Cộng Sản và Nhà Nước Việt Nam. Điển hình ở trường Cao Đẳng Sư Phạm Hồ Chí Minh, số “trí thức” chế độ Sài Gòn có học vị Mỹ được trân trọng giao nắm quyền lãnh đạo Khoa Ngoại Ngữ và Ban Anh Văn thì lại có những hành vi bất xứng như “đàn áp” những “đồng nghiệp” nào do chế độ mới đào tạo nên; áp dụng những phương pháp chỉ làm nghèo đi khả năng học tập của sinh viên, chẳng hạn cho ra quy định các giảng viên không được nói tiếng Anh với sinh viên bên ngoài giảng đường (tất nhiên đây không là “chủ trương” của cộng sản vì chính cộng sản ra sức tổ chức các khoa ngoại ngữ và cung cấp đầy đủ báo chí và sách vở tiếng Anh), không cho giảng viên sửa bài hoặc sửa tiểu luận hay luận văn tốt nghiệp của sinh viên với lập luận rằng việc sửa sai giết chết nỗ lực tự học của sinh viên; và chủ động cấm giảng viên không được sử dụng sách vở tài liệu của Mỹ dù lúc các giảng viên đồng nghiệp trẻ này khi ở đại học của “Cộng sản” đã được học tất tần tật về các tác phẩm của William Shakespeare, Charles Dickens, Edgar Poe, John Steinbeck, Abraham Lincoln, v.v. và v.v. Việc làm của các “trí thức” đó khó thể không bị “hiểu nhầm” là đang ra sức chống phá chế độ, ngăn cản việc hình thành lớp trí thức trẻ giỏi giang giúp nhà nước cộng sản.
Với thân phận người ViệtNam, việc được học để trở thành nhà trí thức không phải là điều giản đơn. Vào thời Pháp thuộc, những “nhân tài” nào được cho sang Pháp du học mà lại có khuynh hướng không chịu cúc cung tận tụy về nước làm tay sai cho Pháp thì bị Pháp dùng thuốc độc khiến thành kẻ tâm thần, về nước không còn ra hình hài một con người như trước lúc xuất dương. Trong thời của Việt Nam Cộng Hòa thì mọi người du học đều được điểm hữu nghị để trở về nước dễ dàng ngồi vào ghế lãnh đạo các trường đại học, các viện, các cơ quan (đây là lý do các “trí thức” chế độ cũ là giảng viên ở Cao Đẳng Sư Phạm Tp Hồ Chí Minh có trình độ tiếng Anh rất thảm hại), còn sinh viên nào thích tuyên bố chống chiến tranh thì bị trừng trị, như trường hợp Nguyễn Thái Bình khi tốt nghiệp về nước, sau khi đáp xuống Phi trường Tân Sơn Nhất đã bị một hành khách Mỹ rút súng hạ sát ngay trên máy bay, với lý do đưa ra rằng Nguyễn Thái Bình là không tặc định cướp máy bay ra Hà Nội, dù máy bay đã hạ cánh, dù không có việc dùng vũ khí cướp máy bay, dù không ai được mang súng lên máy bay, và dù hạ sát bằng nhiều phát súng không phải là cách làm của một “công dân Mỹ” tình cờ “phát hiện không tặc” khi tên không tặc ấy không cầm vũ khí gì cả. Vị “công dân Mỹ” sau đó lộ nguyên hình là nhân viên CIA Mỹ vào thời điểm các hãng hàng không chưa có áp dụng việc bố trí nhân viên an ninh “nhà nước”, chưa cho phép mang vũ khi lên máy bay và nổ súng trên máy bay.
Như vậy, khi những trí thức muốn tự do theo cộng sản, họ bị sát hại, khiến cộng sản khó thể có nhiều nhà trí thức giúp sức khuông phò xã tắc.
Như vậy, khi cộng sản ra sức chiêu hiền đãi sĩ trân trọng trí thức chưa muốn theo cộng sản, họ chỉ nhận được hoặc sự phá hoại, hoặc sự giúp sức của chỉ vài bậc anh tài, trong đó có giáo sư tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh, Thống Đốc Ngân Hàng Việt Nam Cộng Hòa, Phó Thủ Tướng Việt Nam Cộng Hòa, Đại Biểu Quốc Hội Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, Ủy Viên Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, Cố vấn Kinh tế cho Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Văn Linh và Võ Văn Kiệt.
Do Pháp dùng chính sách ngu dân, số lượng người được đi học không bao giờ là số đông. Và cũng do vậy, những nhà cách mạng cộng sản đương nhiên khó thể nằm trong số người không đông ấy. Họ cần sự giúp sức của những nhà trí thức, và họ nhận thức được tầm quan trọng của những nhà trí thức trong đại cuộc phát triển kinh tế, xây dựng đất nước, do chính họ lãnh đạo.
Mãi lải nhải về cái gọi là sự đối chọi với tầng lớp trí thức chỉ là một cố gắng trong vô vọng nhằm làm nhục những người cộng sản Việt Nam với dụng ý ngây ngô nhưng ác hiểm rằng nếu anh ghét trí thức, ắt anh là thất học, suy ra cộng sản là quân thất học, và suy ra tiếp theo là cộng sản chỉ làm đất nước nghèo đi vì thất học chả biết gì về làm kinh tế cả.
Cái ngụ ý thâm hiểm tàn độc bất nhân và bất lương bất hảo là ở chỗ đấy.
C) Người Dân Và Công Dân
1- Đại Ngu Chống Hồ Của Tiền Nhân
Ôn cố, tri tân. Nói về sử, ắt phải nói cho đúng, và ắt phải theo bài bản rằng học ôn điều cũ để chiêm nghiệm xem nên làm gì với tình hình mới đang diễn ra trong cuộc sống của đất nước và dân tộc.
Tiền nhân Việt Nam đã có lần “đại ngu” khi chống Nhà Hồ, lúc Hồ Quý Ly triệt hạ Nhà Trần để lên ngôi vua năm 1400 lập nên nước Đại Ngu. Những chủ trương chính sách “lạ thường” dồn dập của Nhà Hồ như phát hành tiền giấy, cấm dùng tiền đồng, tăng thuế tô, áp dụng hạn điền và hạn nô làm động đến lợi ích của giới địa chủ và quý tộc, nhún nhường hết mức với nước Tàu thậm chí đã phải cắt 59 thôn ở Lạng Sơn để mong tránh cho đất nước lâm cảnh chiến tranh, thay đổi chế độ thi cử nhân, không tôn sùng đạo Phật mà quay sang xem trọng Nho giáo, v.v., khiến nhiều người dân không ủng hộ Nhà Hồ, cộng thêm sự kêu gọi lật đổ chế độ của nhiều thế lực đã khuyến khích Nhà Minh xua quân sang đánh năm 1406 làm Nhà Hồ sụp đổ, toàn bộ gia quyến Hồ Quý Ly bị bắt về Tàu, còn nước Việt lại mang gông cùm xiềng xích bị Tàu đô hộ tiếp sau 500 năm giành được quyền tự chủ.
Chống Hồ rõ ràng đã là cái sai tệ hại và ngu xuẩn của tiền nhân Việt vậy.
2- Đại Ngu Chống Cộng Của Cận Nhân
Tất nhiên ở đây nói về nước Việt nên không nhắc đến cái đại ngu thứ nhất của Tổng Thống Hoa Kỳ năm 1946 khi từ chối sự mở lòng của Chủ tịch Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Hồ Chí Minh muốn thiết lập bang giao với Mỹ và kêu gọi sự giúp đỡ của Mỹ, hay cái đại ngu thứ hai của Tổng Thống Hoa Kỳ khi kéo dài sự hấp hối của Việt Nam Cộng Hòa dẫn đến cuộc rút quân trong ê chề của chính quân đội Hoa Kỳ cùng sự tháo chạy tán loạn và nhục nhã của quân đội Việt Nam Cộng Hòa cùng các cố vấn quân sự Hoa Kỳ năm 1975, hoặc cái đại ngu thứ ba cũng của Tổng Thống Hoa Kỳ khi tập trung cấm vận hòng làm suy yếu Việt Nam đồng thời viện trợ làm Campuchia nhanh chóng mạnh lên để rồi chính Campuchia trở mặt làm bẽ mặt chính Tổng Thống Hoa Kỳ năm 2012 tại hội nghị thượng đỉnh khối ASEAN.
Vậy thì, cái đại ngu của cận nhân, tức những người gần đây đang hô hào chống phá ViệtNamlà như thế nào?
Dù rằng mỗi dân tộc đều có những yếu điểm riêng, chẳng hạn dân Scotland mang tiếng hà tiện cực kỳ, dân Mỹ mang tiếng điên điên hết cỡ, v.v., thì không thể không nói đến một tính xấu xa của một bộ phậnrất lớn người gốc Việt, đó là ăn không được thì phá cho hư. Bọn người Mỹ gốc Việt có lòng căm thù bịnh hoạn đối với cộng sản mà không trên cơ sở của chân lý và/hay của nghiên cứu học thuyết hàn lâm như đã nói ở phần B.1 ở trên, đã luôn sẵn sàng bán đứng Việt Nam cho Trung Quốc qua việc tích cực điên cuồng chống phá Việt Nam hòng làm Việt Nam suy yếu, mở đường cho Trung Quốc tấn công tiêu diệt cộng sản Việt Nam. Những bài viết nhăng viết cuội toàn những điều tưởng tượng không bằng không chứng về lãnh đạo này, lãnh đạo kia, về phát hiện này, phát hiện nọ, cư như thể Cộng sản Việt Nam không thể có bất kỳ cái gì hay ho, cái gì đẹp đẽ, cái gì cao trọng. Những kẻ cởi truồng vất bỏ quân phục quân trang quân dụng khóc lóc khiếp sợ kinh hoàng chạy về phương Nam từ tất cả các chiến trường ở tất cả các quân khu, nay hèn hạ ẩn dưới những tên giả và sử dụng phương tiện blog “chùa” để viết bậy bạ xảo trá về lãnh đạo Việt Nam, với hy vọng mong manh rằng nếu vũ khí hiện đại của Mỹ đã không thắng được Cộng sản Việt Nam thì vũ khí blog bậy bạ thối hôi bôi bẩn lãnh đạo Việt Nam sẽ phát huy tác dụng để Trung Quốc trả thù thay họ, tiêu diệt Việt Nam, làm Hồ Chí Minh phải như Hồ Quý Ly.
Cái đại ngu của bọn cận nhân này là ở chỗ ViệtNamkhông bao giờ đánh giá cao kiểu tấn công hèn hạ qua blog nhảm nhí của bọn bại trận.
Cái đại ngu của bọn cận nhân này còn là ở chỗ chúng không thể kiếm ra bất kỳ ai đáng mặt anh hào chịu cộng tác với chúng, nên chúng bị hố khi vội vàng tung hô Cù Huy Hà Vũ để rồi mới vỡ nhẽ ra rằng ngay tại Việt Nam hắn ta còn bị người dân có hiểu biết gọi là “thằng điên” do hắn khiếu nại việc Chính phủ không cho hắn ứng cử vào chức Bộ Trường Văn Hóa Thông Tin, vì lẽ nào là “luật sư” hắn không hiểu rằng ở các nước không có vụ “ứng cử” như thế, còn ở Việt Nam có luật hẳn hoi là các Bộ Trưởng do Thủ Tướng đệ trình danh sách để Quốc Hội chuẩn y; hoặc như vội vàng tung hô Lê Công Định để rồi đắng cay lắng nghe lời thú tội “hết sức chân thành và đầy hối lỗi” của y, v.v. và v.v. Chơi bóng đá mà đòi cho đá bóng vòng ra sau lưng cầu môn với lý do bóng tennis luôn có giá trị ghi bàn khi đã qua bên kia lưới! Luật sư Việt Nam mà đòi theo luật này luật nọ của ngoại bang thì chỉ là bọn ngu xuẩn, điên loạn mà thôi, và chỉ có bọn chống cộng mới luôn muốn hốt mấy thứ rác đó để đổ lên đầu cộng sản Việt Nam. ViệtNamkhông bao giờ đánh giá cao kiểu tấn công hèn hạ qua blog nhảm nhí của bọn bại trận.
3- Hãy Tỉnh Giấc! Quân Giặc Đã Ở Ngay Trước Thềm!
Giặc Tàu cực kỳ thâm hiểm với các quyển binh thư của tổ tiên mà chúng tự hào. Gây hấn ở Biển Đông có thể là chiêu “dương Đông, kích Tây”, hoặc “điệu hổ ly sơn”. Người dân Việt cần lưu tâm đến sự thật là ở Lào đang có những “thành phố” Tàu mọc lên sát biên giới ViệtNammà Tàu thuê trong hàng trăm năm. Trong tình hình nước Lào có thưa thớt dân cư, thì việc Tàu sẽ trao lại các “thành phố” ấy cho Lào khi đến hạn chỉ mang ý nghĩa tượng trưng nhất thời, nếu không muốn nói sự sinh sôi nảy nở của dân Tàu tại đấy sẽ đồng nghĩa với việc biên giới nước Tàu sẽ tiếp giáp Việt Nam từ phía Tây sau khi đồng hóa và xóa tên Lào khỏi bản đồ thế giới chỉ sau vỏn vẹn vài năm mà ai cũng có thể đếm được trên duy chỉ một bàn tay đủ ngón.
Kéo dài thêm vùng biên giới ấy xuống tận biển Phú Quốc, Tàu hiện đã có 1.000.000 người nhập quốc tịch Campuchia, và đang tung tiền mua đất sát biên giới Việt Nam, trên danh nghĩa lập các đồn điền cao su. Tại một xứ sở có 5 triệu dân, đoàn quân 1 triệu người Tàu này đang hoàn tất việc kéo dài biên giới Tàu xuống tận miền cực nam của bán đảo Đông Dương.
Hỡi các bạn, hãy cảnh giác với khả năng giặc Tàu xâm lược tấn công ta từ phương Tây, tức là từ Lào và Campuchia. Việc Campuchia phá hỏng hội nghị ASEAN bằng cách từ chối việc ký thông cáo chung về Biển Đông đã phát ra tín hiệu rất rõ ràng là ASEAN đang tồn tại một con ngựa thành Troie. Nguy hiểm nhất là khi con ngựa ấy ở sát ViệtNamvà đang ra sức kích động hận thù dân tộc qua việc chính thức treo tại các điểm tham quan du lịch chính thức những tấm bản đồ vẽ ViệtNamchỉ kéo dài đến vùng Quảng mà thôi.
Tập trung đông người để thể hiện “lòng yêu nước” trước việc gây hấn của Tàu ở Biển Đông tất nhiên không bao giờ là điều đúng để làm vì đã bỏ quên phía Tây mà giặc có thể tràn qua nhanh chóng so với các tấn công từ các hạm đội của kẻ thù ở phương Đông, cũng như hiểm họa từ phương Bắc do giặc Tàu tất nhiên biết rút kinh nghiệm từ thất bại chua cay kỳ tổng tiến công tràn ngập toàn tuyến biên giới phía Bắc nước ta sau năm 1975. Trận chiến trên biển luôn là trận dễ dàng vì quân thù bị bó rọ bên trong các chiến hạm, và sau khi chiến hạm bắn hết đạn và máy bay ném hết bom trở về hàng không mẫu hạm, thì dù trên đất liền chịu tàn phá từ số lượng đạn bom, ta vẫn có thể ung dung tấn công nhấn chìm các chiến hạm hết đạn và các hàng không mẫu hạm hết bom của giặc. Tàu cũng biết thế, nên sự giương oai diệu võ của giặc Tàu khét tiếng thâm hiểm này tại Biển Đông dứt khoát không phải là mặt trận chính mà chỉ để ViệtNammất cảnh giác do chỉ tập trung về Biển Đông. Chỉ có xua quân tràn qua biên giới phía Bắc cùng lúc với từ phía Tây (việc mà Tàu đã nhận ra họ ngu đã không áp dụng lúc tấn công Việt Nam sau 1975 nên Việt Nam ra tay đánh bại Tàu, và lúc Khmer Đỏ tấn công Việt Nam từ phía Tây, Việt Nam đã có thời gian đánh tan, đánh bại, đánh chiếm toàn bộ lãnh thổ Campuchia từ tay Khmer Đỏ để trao lại cho chính phủ cách mạng Campuchia), chứ Tàu sẽ không gây chiến tranh thực thụ ở Biển Đông! Mà nếu Tàu nổ súng ở Biển Đông, đó là hành động theo sách mà các đoàn chiến đấu cơ Skyraider của Việt Nam Cộng Hòa rải bom napalm tiêu diệt làng Bình Khánh của Bến Tre để thực hiện thành công việc thả biệt kích đánh bất ngờ làng khác, nơi có đoàn quân Việt Cộng thực sự trú đóng. Hãy để các chiến hạm Mỹ, Ấn Độ, Úc, Philippines, và Nhật Bản ra tay với hải quân Trung Quốc. Hãy để các chiến hạm ViệtNamhiện diện như khẳng định chủ quyền biển đảo quốc gia. Và hãy tập trung cảnh giác cao độ đối với các mối đe dọa từ phía Tây, vì các chiến hạm của giặc Tàu chỉ có thể bắn phá vài tỉnh ven biển, trong khi lục quân và không quân từ nội địa có thể nhanh chóng tàn phá thủ đô Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh nhằm tiêu diệt nhanh bộ não chỉ huy của cả nước, phá hủy cơ sở lãnh đạo của dân tộc Việt Nam. Đừng để bị lừa bịp quá dễ dàng do ngây thơ trước các hù dọa của giặc Tàu và trước các kích động của bọn chống cộng ở hải ngoại với chiêu bài “bày tỏ lòng yêu nước” hay “đảng cộng sản Việt Nam bán nước”. Hãy nhớ cái đặc tính dân tộc đáng nguyền rủa của người gốc Việt: “ăn không được thì phá cho hư”!
Là người dân, bạn có những quyền lợi để đòi hỏi được hưởng.
Là công dân, bạn có những nghĩa vụ phải thực thi.
Tuyệt đối ủng hộ chính phủ, phá tan các tuyên truyền bẩn thỉu từ bọn tay sai Trung Quốc như Huy Đức và những tên tương cận, là những nghĩa vụ mà người công dân phải thực hiện để bảo vệ đất nước trước giặc Tàu.
D) Kết Luận: Công Dân Và Đẳng Cấp Công Dân
Đất nước Mỹ hùng cường nhờ họ có nhiều công dân ở đẳng cấp cao
Một đất nước hùng cường luôn nhờ vào viêc họ có nhiều công dân đẳng cấp cao hay không.
Đẳng cấp cao không có nghĩa là ở học vị tiến sĩ, vì trên toàn thế giới có vô số bọn tiến sĩ loại vất đi giá không đáng một xu (they are not worth a tinker’s dam) hoặc một xu mua được cả tá (they are a dime a dozen).
Đẳng cấp cao là ở chỗ có khả năng nhìn vấn đề trên quy mô toàn cục, biết nhận ra ngay đâu là cái đáng đọc, đáng nghe, đáng xem, đáng nhớ, đáng tiếp thu để thực hành thực hiện thực thi. “Tác phẩm” của Huy Đức không bao giờ là cái cái đáng đọc, đáng nghe, đáng xem, đáng nhớ, đáng tiếp thu để thực hành thực hiện thực thi; do đó hãy đọc để phát hiện cái sai quấy của chính y, cái ấu trỉ của chính y, cái thâm ý của chính y, cái trình độ đá cá lăn dưa đầu đường xó chợ của chính y, vì rằng có khi phải nhìn phân để còn báo động cho người khác khỏi phải dẫm vào.
Một tên tử tù trong thời gian chờ thi hành án do hiếp dâm trẻ nít, nếu có một họa phẩm xuất sắc, y có thể được ngợi khen, bán được bức tranh với giá cao, nhưng điều đó hoàn toàn không tự động mang ý nghĩa rằng y là kẻ tốt đẹp, vô tội và không phải bị pháp luật trừng trị. Huy Đức có thể viết một hay hai bài báo nào đó xuất sắc lúc ở Việt Nam, điều đó hoàn toàn không có nghĩa y đã tiếp cận tất tần tật mọi vị lãnh đạo của Việt Nam qua các thời kỳ, đã như con ruồi Tôn Hành Giả để bay vào nghe lén được các cuộc trò chuyện của các lãnh đạo ấy, hay có danh dự cá nhân để được tôn trọng bởi người tôn trọng đạo đức, có đạo hạnh, và tôn thờ đạo lý.
Việc một tên Tiến sĩ gốc Việt viết lời bình nhưng thật ra toàn là tóm tắt “tác phẩm” của Huy Đức, còn lời bình thì chỉ ghi rằng đó là tác phẩm chứa chất những sự thật rất đáng để tham khảo và hiểu hơn sự thật về cộng sản, thì sự công nhận nhanh chóng của y rằng đó là sự thật mà không trên nguyên tắc nghiêm ngặt của hàn lâm thì e tên tiến sĩ ấy đã bỏ tiền ra mua bằng cấp tiến sĩ chứ y chưa hề biết đến việc viết luận văn tốt nghiệp đại học, nói chi đến luận án tiến sĩ.
Tóm lại một cách hình tượng hơn: khi dân tộc bị thực dân đẩy xuống đáy vực sâu, có những người dùng đủ mọi thứ vật liệu sẵn có để làm các bậc thang, từ đá, sỏi, đất sét, đến cây gỗ quý, cây gỗ thường, dây đai, cỏ bện, quần áo cũ, v.v., thậm chí kể cả chính thân thể của họ để làm thành phương tiện để người dân từ đáy vực sâu có thể dẫm đạp lên các bậc ấy mà ngoi dần lên miệng vực. Tất nhiên còn phải kể đến những bọn phá hoại từ những bụi rậm trên triền núi đâm vào hông những ai tạo nên chiếc thang ấy. Những người lên đến miệng vực bắt đầu hình thành các nhóm tư cách:
- ai đứng ngắm trời cao đẹp rồi chạy về phía ánh sáng huy hoàng ở đàng xa thì đó là kẻ vất đi, vô tâm, vô ơn, vô giáo dục
- ai đứng ngắm trời cao đẹp rồi nhìn xuống thốt lời chê bai chiếc cầu thang với bao tính từ như: kỳ dị, quái gở, tức cười, ngô nghê, rẻ tiền, thì đó là kẻ ăn cháo đái bát, bất lương, vô hạnh
- ai đứng ngắm trời cao đẹp rồi nhìn xuống vừa thốt lời chê bai chiếc cầu thang với bao tính từ như: kỳ dị, quái gở, tức cười, ngô nghê, rẻ tiền; vừa ném đá lên đầu những người làm thang bên dưới thì đó là kẻ thua cả loài súc vật
- ai đứng nhìn trời cao đẹp rồi nhìn xuống thốt lời cảm ơn chiếc cầu thang rồi dùng đá ném vào bọn phá hoại đang núp trong các bụi cây hai bên “cầu thang”, thì đó là người công dân lương thiện
- còn ai đứng nhìn trời cao đẹp rồi ngồi xuống bên cạnh miệng vực sâu, hoặc bện các dây chão chắc chắn thả xuống kéo “cầu thang người”, hoặc thả chuyền xuống những đá tảng cùng xi măng để “cầu thang người” xây dựng những bậc thang vững chắc hơn để thoát lên miệng vực an toàn, tất nhiên không thể thiếu những lời hét lên nhắc nhở tránh né những hiểm nguy từ bọn phá hoại tấn công từ hai bên, v.v., thì đó là người công dân đẳng cấp cao.
Hưởng thụ cuộc sống trong cảnh hòa bình trong xã hội đầy tiện nghi vật chất, lại thốt lời chê bai chế độ, chống phá chính phủ, đó là hành vi của kẻ vất đi, vô tâm, vô giáo dục, bất lương, vô hạnh, thua cả loài súc vật.
Hưởng thụ cuộc sống trong cảnh hòa bình trong xã hội đầy tiện nghi vật chất, luôn biết ơn những ai đã giữ được thanh bình cho đất nước, lập nên những kỳ tích để đất nước được vinh danh trên các diễn đàn chính thức chính quy chính đạo của thế giới, đó là hành vi của những công dân có đạo đức, có giáo dục.
Hưởng thụ cuộc sống trong cảnh hòa bình trong xã hội đầy tiện nghi vật chất, ra sức học tập tích cực phục vụ đất nước với tư duy trưởng thành, trách nhiệm bậc trưởng thượng, và nhận thức thông minh thông thái đến sự an nguy của đất nước trước các hiểm họa, đó là tư thế của người công dân đẳng cấp cao, tiền đề tạo ra cường quốc.
Các bạn hãy là công dân đẳng cấp cao để đừng bị bọn vô lại xem như những con thỏ dễ bị tóm hai tai hay con cừu con chiên mà cái sự được chăn dắt chẳng qua chỉ để phục vụ việc cạo lông và lấy thịt.

Tôi và Lê Hiếu Đằng

chưa kể “truyền đơn” dầy 16 trang về  “Lễ Tưởng Niệm Trần Văn Ơn” (hình minh họa ở đầu bài viết này) do Tổng Đoàn Học Sinh Sài Gòn biên soạn và tôi là trưởng lớp 12C1 trường Tân Việt (Quận 3) đã đồng ý giúp một học sinh lớp khác dấu xấp truyền đơn trên quạt trần trong lớp tôi để khi có chuông vào học, chờ mọi người vào lớp tôi bật điện và truyền đơn văng ra khắp phòng (giờ triết học môn Luận Lý Học của Thầy Vĩnh Để) khiến thầy tổng giám thị Nguyễn Văn Phương nổi giận đùng đùng xách roi mây vào lớp kêu tôi phụ thu lượm đem hết lên văn phòng mà tất nhiên tôi vẫn giấu một bộ, còn làm ngơ cho vài bạn khác – nhất là nữ – giữ lại dưới vạt áo dài vài bộ.
Tôi buộc phải tự giới thiệu đầy đủ về mình như trên để khẳng định những lời tôi viết dưới đây là tuyệt đối chính xác, với sự công tâm, với lòng rộng lượng, với tâm từ bi, vì nước, vì dân, của một người đã thực sự là dân Sài Gòn, đã thực sự là công dân nước Việt Nam Cộng Hòa, và đã thực sự là một người đã quy y tam bảonguyện làm phật tử chơn chánh giữ thân tâm thanh tịnh bỏ các điều ác chỉ làm những việc lành, giữ tròn lời hứa với cử tri là “luôn biết lo trước cái lo của người dân” và “bảo vệ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”. Đồng thời, tôi cần nói rõ thêm rằng tôi đã không nhờ “anh học sinh ấy” giới thiệu tôi “có công với cách mạng” sau giải phóng nên Ba của tôi mất việc ở Hàng Không Việt Nam phải cùng với Má tôi vấn thuốc lá điếu bán nuôi con cái, chị tôi phải bỏ Đại học Văn Khoa và Đại học Sư Phạm vì bị sinh viên cách mạng của Ủy ban Quân quản miệt thị là phong thái “tiểu tư sản” do khăng khăng mặc áo dài trắng đi học chứ không chịu mặc sơ mi vải xanh và quần sa-tanh đen, tôi vào đại học thì bị ganh tài vu vạ càng phấn đấu gánh vác việc nặng nhọc thì càng bì “đì” triệt tất cả đường vào Đoàn để đừng được phân công, khi đi dạy học thì càng phấn đấu gánh vác việc nặng nhọc thì càng bì “đì” triệt tất cả đường vào Đảng đến độ các học trò trở thành nhà giáo phải xúm lại viết thư động viên, khi buộc phải bỏ trường mà đi làm cho nước ngoài đến khi thấy họ gây thiệt hại cho nông dân bèn đơn thương độc mã viết thư cho báo Tuổi Trẻ tố cáo và chịu bị mất “job” phải quay trở lại làm cho công ty nhà nước để tiếp tục bị “đì” triệt tất cả đường vào Đảng, đến nỗi phải bỏ ra khu vực ngoài quốc doanh, cho đến nay vẫn là người ngoài Đảng. Nên hy vọng rằng Lê Hiếu Đằng – hoặc một phật tử chơn chánh nào đó làm phước in gởi Lê Hiếu Đằng bài này nếu y không tự tìm đọc – sẽ biết một người bị Đảng viên Đảng Cộng Sản “đì” suốt tuổi thanh xuân sẽ nói gì về Đảng một khi có lòng yêu nước thương dân trọng nghĩa quý tình và sự thông tuệ trong cơ mưu trí lược của tế thế an bang vượt qua cõi ta bà, so với một người ngu muội, phản quốc, vong ân, bội nghĩa, ác tâm, giả trá đã luôn được Đảng ưu ái, đùm bọc, thứ tha từ lúc đầu xanh cho đến khi bạc tóc giả bệnh để rắp tâm trở cờ tự nhổ toẹt vào “quá trình theo Đảng” của y.
Khi học tại Đại học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh (năm 1978 đổi thành Đại Học Tổng Hợp khi sáp nhập với Đại Học Khoa Học) tôi có biết Võ Anh Dũng là sinh viên cùng khóa với tôi nhưng học Khoa Pháp Văn. Dũng khoe nhờ mấy tuần trước giải phóng có nhận lời giúp “rải truyền đơn chống chế độ tay sai Mỹ” trước Đại học Kiến Trúc nên bị cảnh sát bắt nhốt ở Tổng Nha Cảnh Sát, và được quân giải phóng đến “giải phóng”, trở thành “có công với cách mạng” bằng tờ giấy chứng nhận của anh sinh viên kia, được cộng điểm “đậu” vô Đại học Văn Khoa, nhưng Dũng thường xuyên đeo bám tôi vì tác phong tiểu tư sản của tôi làm y ngỡ tôi vẫn còn là công tử Sài Thành thế gia vọng tộc – vì nếu chị tôi luôn mặc áo dài đi học thì tôi luôn ăn mặc tề chỉnh với áo sơ mi bỏ trong và đi giày bốt chứ không bao giờ đi dép hay sandal, thỉnh thoảng còn mặc sơ-mi viền tua ren trước ngực hoặc sơ mi tay áo dài rộng bó ở khuỷu tay vả cổ tay như của nhà quý tộc Aramis của Ba Chàng Ngự Lâm theo style của tạp chí thời trang nam Eleganza của Mỹ một thời danh tiếng mà ở Việt Nam Cộng Hòa tôi là nam sinh duy nhất à-la-mode – để cố rủ rê tôi bao đi ăn uống hoặc giảng giúp các bài bộ môn tiếng Việt do y đi học thì ít mà đi “cua” gái thì nhiều, về sau vượt biên trốn mất trước ngày tốt nghiệp. Võ Anh Dũng nếu đừng bỏ Việt Nam, ắt hẳn đã ngồi vào chỗ của Lê Hiếu Đằng, nhưng còn đáng trân trọng hơn Lê Hiếu Đằng. Khi sinh viên Nguyễn Thái Bình chống Mỹ, Mỹ đã hạ sát Nguyễn Thái Bình khi máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc Nguyễn Thái Bình “bái tổ vinh quy” du học Mỹ trở về. Lê Hiếu Đằng chống Mỹ, vậy mà ngu xuẩn khoe rằng lúc ở tù đã được cai tù cho ra ngoài để thi tú tài, chứng tỏ sự ưu việt nhân bản nhân đạo nhân văn cao vời cao vợi của chế độ Mỹ-Thiệu. Thời nào cũng có nhóm “nằm vùng”, “cài cắm”. Vậy Lê Hiếu Đằng là kẻ mà Mỹ-Thiệu đã cài cắm vào nội bộ phong trào sinh viên-học sinh để báo cáo nội tình và hy vọng trèo cao lèn sâu vào Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam – gọi tắt là Việt Cộng mà lính Mỹ gọi kiêng tên cúng cơm thành “Charlie”. Lê Hiếu Đằng đã không bị hạ sát như Nguyễn Thái Bình. Lê Hiếu Đằng được nhốt vào tù để tung hỏa mù với Việt Cộng, nhưng được cho ra đi thi tú tài để khi “chiến thắng” được lên chức cao quyền trọng phục vụ Mỹ-Thiệu, nghĩa là không thể không tin rằng Lê Hiếu Đằng đã không ăn ngon mặc sướng ở trong tù, không thể không tin rằng Lê Hiếu Đằng không được Mỹ-Thiệu cung cấp món đặc sản gái ghiếc mà Mỹ-Thiệu sử dụng cực kỳ thiện nghệ, và không thể không tin rằng Lê Hiếu Đằng đã không đằng đằng nổi giận, không đằng đằng sát khí khi chế độ Sài Gòn sụp đổ, những người bảo trợ cho Lê Hiếu Đằng không những bỏ chạy nhanh hơn tên lửa hành trình Tô-ma-hốc Mỹ sắp lấy mớ tồn kho đang rỉ sét ra xài thanh lý ở Syria, mà còn bảo Lê Hiếu Đằng cố ở lại “nằm vùng” chờ họ quay lại “phục quốc”. “Nằm vùng” quá lâu, tuổi già ập đến, tức vì bị chơi xỏ, thấy mấy thằng nhóc hậu sinh khả ố sinh sau đẻ muộn chơi nổi vừa hưởng thụ xả láng, vừa la hét đòi dân chủ tự do để nhận tài trợ của cái bọn trước đây đã vừa bỏ rơi vừa lừa bịp mình, Lê Hiếu Đằng lập tức “đứng vùng” – tức là đứng lên vùng dậy – rống họng chưởi bới Đảng Cộng Sản vừa để hả giận sao đến giờ Đằng sắp đằng vân về với tiên tổ mà đằng ấy (tức Đảng Cộng Sản) vẫn không cho Đằng làm Chủ Tịch Nước hay Chủ Tịch Quốc Hội trong khi đằng kia giá như đừng đầu hàng bỏ chạy tồng ngồng như vịt 30-4-1975 thì biết đâu Đằng đã là Tổng Thống rồi – có khi làm tổng thống những 40 năm từ ấy đến nay giống các vị tổng thống con cưng của Mỹ như Mu-ba-rắc và Su-hác-tô ấy chứ lị, vừa để phía hải ngoại biết Đằng vừa lập đại công độc đáo chửi cha cộng sản từ trong nội bộ cộng sản (trong khi phe chống Cộng chỉ dám chưởi sau khi chạy qua Mỹ thở phào không thấy Việt Cộng dí theo) nên phải biết điều tài trợ cho Đằng y như hoặc nhiều hơn cái đám “tù nhân lương tâm” sinh sau đẻ muộn ấy, vì đằng nào cũng phải chi, chi ai cũng vậy, chi Đằng cho xong.
1) Lê Hiếu Đằng và những kẻ tương cận là phường hèn nhát hèn yếu hèn hạ vì đã không dám mở miệng nói bất kỳ điều gì có thể khiến họ mất ghế, mất bổng lộc, mất lương hưu; dửng dưng chứng kiến nền kinh tế nước nhà chao đảo – nếu như nó có chao đảo, người dân đối mặt với oan sai – nếu như thật sự có các oan sai nào đó, tiền đồ tổ quốc lận đận – nếu như có cái lận cái đận nào đó, chờ đến khi về hưu hay bị tì vết tiêu cực mà mất chức mới đột nhiên đột biến vì nước vì dân, thương nước thương dân, nêu ra ngất ngút vô thiên lủng bao điều có dán nhãn mác “tại Đảng Cộng Sản”, “tại không đa đảng, đa nguyên”, “tại không nghe lời…ta” cứ như thể là thông tuệ lắm, trí hóa lắm, trí thức lắm, hiểu biết lắm, có tài kinh bang tế thế lắm, vậy mà Đảng nỡ lòng nào “đì” bắt ra nước ngoài du học không cho được cầm súng giết giặc Mỹ-Thiệu, Đảng tàn nhẫn bắt phải ở nơi sung sướng ăn toàn bơ sữa thịt bò chờ đến sau 30-4-1975 mới cho về nước, Đảng ác nhân thất đức bắt làm lãnh đạo ở viện này viện nọ chứ không cho làm lãnh đạo nước hay lãnh đạo quốc hội, và Đảng đã quá dở khi chẳng biết trọng dụng nhân tài vì đã không chịu kêu mấy Bộ trưởng mỗi khi cần tư vấn phải tắm gội trai tịnh không được gần phụ nữ mấy tuần trăng rồi đích thân đến Viện thỉnh mời kiểu “tam cố thảo lư” như Lưu Bị ba lần đến mời Khổng Minh Gia Cát Lượng hay như lúc Khương Tử Nha được vua nhà Chu đến lạy thỉnh vậy.
2) Lê Hiếu Đằng và những kẻ tương cận là phường thua cả loài cầm thú vì sử sách muôn đời từ khi con người trở nên có trí hóa sáng tạo ra chữ viết đã luôn miệt thị bọn “ăn cháo, đái bát” (phường mọi rợ được chủ nhân mời ăn cháo nóng, ăn xong vén quần lôi của quý ra tồ vào đầy bát rồi bưng trả lại chủ nhân), bội nghĩa, vong ân, trời không dung, đất không tha, điếm nhục gia phong, hổ thẹn tổ tiên giòng họ, không biết chính mình dù có cống hiến hiệu quả trọn kiếp trọn đời cũng không sao trả hết nợ cho triệu triệu người đã lấy máu thịt thấm lầy mảnh đất này giữ cho màu mỡ vẹn toàn, và trả nợ ngay cả bao nạn dân đã để lại xương núi đầu lâu ở những tỉnh Miền Tây khi trở thành tiền phương hứng chịu sự tấn công điên cuồng của bọn diệt chủng bạo tàn.
Viết đến đây tôi lại muốn chuyển hướng có đôi lời kính gởi những công dân Mỹ gốc Việt (mà trước nay hay bị gọi nhầm là Việt Kiều), và cần nói rõ với các tính từ kèm theo nhằm bổ nghĩa và cụ thể hóa đối tượng của “đôi lời”, đó là những công dân Mỹ gốc Việt chống Việt Nam (mà trước nay hay tự gọi nhầm là chống cộng, vì “cộng” là một chủ thuyết tức communism, mà đã là chủ thuyết hay học thuyết thì đó là tự do tư tưởng mà chỉ có thể được một chủ thuyết khác tranh luận ngược lại gọi là bút chiến luận, và trên cơ sở tương quan trí tuệ, nghĩa là nếu những người cộng sản tức communist có đại tác phẩm Tư Bản Luận để “đẻ ra” chủ nghĩa cộng sản bán chạy nhiều thập kỷ nay, thì phía tranh luận ngược lại cũng phải có tác phẩm…Cộng Sản Luận có độ dày mấy chục pho tương tự, để “đẻ ra” chủ nghĩa xyz nào đó chứ không lẽ đẻ ra chủ nghĩa tư bản vì hóa ra chủ nghĩa ấy do cộng sản đẻ ra à?; đã vậy, chống cộng sai vì vi phạm tự do tư tưởng của người khác, chống Việt Nam lại càng sai vì Việt Nam xâm lược Mỹ, đô hộ Mỹ, diệt chủng Mỹ, tàn phá Mỹ, cạo đầu gióc tóc Mỹ nam và bắt Mỹ nữ làm nô lệ tình dục hồi nào vậy?) rằng:
3) Tương tự từ nguồn trên, các dòng chữ “nhân dân nổi lên quyết liệt đòi hòa bình, độc lập, tự do, dân chủ, ấm no, hòa hợp dân tộc” nghĩa là quý vị đã nổi lên quyết liệt, vì không lẽ quý vị không muốn hòa bình, độc lập, tự do, dân chủ, ấm no, hòa hợp dân tộc? Mà nếu đã vậy, ắt Lê Hiếu Đằng đã nói đúng vì cộng sản đã đáp ứng đòi hỏi quyết liệt của quý vị bằng cách giải phóng Miền Nam, tạo nên nước Việt Nam hòa bình(không còn chiến tranh), thống nhất (không còn chia cắt Bắc-Nam), độc lập (mất hút bóng dáng thực dân Pháp, quân phiệt Nhật, đế quốc Mỹ, bành trướng Tàu), tự do (theo văn hóa văn minh văn hiến thuần Việt),dân chủ (theo thể chế hiến định như bất kỳ quốc gia nào), ấm no (mà điển hình là sự giàu có của người Việt đã khiến nhiều người Mỹ gốc Việt chống Việt trong quý vị ganh tỵ gọi là “tư bản đỏ”, và cũng không phải không là điển hình khi Lê Hiếu Đằng đã “no cơm ấm cật” nên “quậy thật khí thế thật tưng bừng”), và hòa hợp dân tộc khi ngày càng có nhiều người Mỹ gốc Việt không chống Việt, người Mỹ gốc Việt thân thiện với nước Việt, và Việt Kiều đã về Việt Nam, vì Việt Nam, với lòng đoan chính vốn luôn có nơi giòng dõi Việt thế phiệt trâm anh gia giáo gia phong. Mà khi sự thật đã và đang là như thế, Lê Hiếu Đằng phải chăng đã bất hạnh vì vướng phải căn bệnh thường gặp ở tuổi già khi xảy ra sự lẫn lộn giữa thực và hư?
Không ai dùng thứ vất đi. Tiếng Anh có câu tục ngữ “chẳng ai đá một con chó chết”. Ý nghĩa sâu xa là đã là thứ vất đi thì ngay cả một cái đá cũng là sự phí phạm. Văn học Việt Nam có câu tương tự “giết ruồi ai dụng gươm vàng làm chi”. Song, cái sự đời không phải lúc nào cũng phải theo tục ngữ hay văn học. Một vị võ tướng siêu quần bạt tụy đang ăn cơm với đôi đũa vàng chạm ngọc vẫn có thể xuất chiêu dùng đũa kẹp dính một con ruồi bay ngang. Nhà tỷ phú tốt bụng thấy miểng chai lềnh khênh ngoài đường vẫn có thể hy sinh dùng đôi găng tay da hải ly nhặt hết cho vào túi ném vào thùng để không gây họa cho người đi đường. Trong cuộc sống có bao điều phải nghiên cứu để mở mang kiến thức, phải làm để phụng sự quốc gia dân tộc, nhưng không phải vì vậy mà làm ngơ trước những chuyện của ruồi nhặng vốn tiềm tàng hiểm họa của bịnh dịch tả kinh hoàng. Ắt đấy là lý do biết bao con người đoan chính có công tâm đáng kính đã vì lòng bác ái từ bi mà lượm nhặt rác rến miểng chai khi viết về Lê Hiếu Đằng, để bảo vệ các bạn trẻ và những người dân yếu thế không bị nhiễm khuẩn bởi dịch tả Hiếu Đằng.