Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Lại Trí Thức !!!

Hoàng Hữu Phước, MIB
Đang dự Kỳ họp thứ 7 của Quốc hội Khóa XIII tại Hà Nội, được học trò báo cáo rằng đang có vụ mấy “nhà trí thức” gởi thư thu thập chữ ký về tình hình khẩn cấp của non sông đồng thời nói xúc xiểm xỏ xiên lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam, v.v. , tôi buộc phải viết bài ngăn ngắn này để lột mặt nạ bọn con nít học đòi múa may chính trị ấy.
Thứ nhất, cái nhóm “nhà trí thức” ấy nào phải là trí thức nếu áp theo công thức được liệt kê chính xác trong bài viết Thế Nào Là Nhà Trí Thức đăng trên blog này ngày 07-02-2014 (http://hhphuoc.blog.com/?p=290). Đó là chưa kể từ nhiều ngàn năm nay, danh xưng “nhà trí thức” luôn luôn phải do nhân dân ban cho, cộng đồng xã hội hàn lâm dùng gọi, chứ không phải do một Nhà Nước nào gán gọi như ở Việt Nam. Cũng vì vậy, do Nhà nước Việt Nam đã gọi mấy vị này là “giới trí thức” nên cách chi mà họ là trí thức! Tương tự, Nhà nước đang tuyên bố đưa các “trí thức trẻ” về làm lãnh đạo ủy ban nhân dân xã vùng sâu vùng xa, nên cách chi mà mấy cô cậu mới tốt nghiệp đại học ấy là trí thức! Suy ra mấy ông mấy bà trước đây là chức sắc viện này viện nọ, không có kỳ tích nào của bản thân để giới hàn lâm học thuật tụng xưng, lại chẳng có công trạng gì liên quan đến chuyên môn nghiệp vụ để nhân dân ca ngợi hay biết đến, được Nhà nước ban cho hai chữ “trí thức” vừa do muốn có cớ gia tăng thêm phụ cấp bổng lộc để các vị và gia đình đỡ vất vả, vừa để Đảng được tiếng tốt là có cả một giới trí thức vừa hồng vừa chuyên một lòng ủng hộ sự nghiệp cách mạng của Đảng. Đặc biệt, lúc tại vị muốn giữ ghế, các vị ngậm tăm, chẳng hiến kế bày mưu gì ráo, phó mặc chuyện quốc gia đại sự ra sao thì ra – kể cả khi Trung Quốc tấn công toàn tuyến biên giới phía Bắc năm 1979 gây tang thương cho bao vạn dân lành – Đảng muốn điều hành sao thì cứ việc làm thế. Còn nay tuổi già bóng xế, viện không còn mà ghế cũng không còn, các vị đột nhiên đột biến ra sức hô hào yêu nước khi Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981, và bày trò vấn kế cứu nước. Do bất tài vô hạnh và vô dụng chưa từng được người dân biết đến, lại thấy thời đại khoa học kỹ thuật tiến như tên bắn, sợ bản thân sớm mất hai chữ “trí thức” do lớp trẻ nay rất tài giỏi sẽ soán ngôi, và do hô hào yêu nước chung chung thì rất dở hơi, các vị bèn đánh vào Đảng, vào chế độ, để ra vẻ ta đây có dũng khí và tiết tháo của những nhà chí sĩ (trong khi biết rõ mười mươi là Đảng không bao giờ động đến mình), đồng thời để có nhiều người ủng hộ gồm (a) những người bất tài vô dụng và vô hạnh y chang các vị, (b) một bộ phận những người lầm tưởng các vị là nhà trí thức thực thụ, và (c) những kẻ thuộc nhóm “thù trong, giặc ngoài”. Nói tóm lại, khi nay đã rõ các vị ấy chẳng là “trí thức” thì người dân hiểu biết và thông tuệ ắt sẽ nhún vai khinh bỉ chứ không bao giờ tham gia ký tên vào các bản kiến nghị ấy.
Thứ nhì, cái nhóm “nhà trí thức” ấy không ai có tư cách tư thế của nhà trí thức vì nhà trí thức luôn có sĩ khí cao vời vợi, tôn trọng tôn ti trật tự thứ bậc, và có nhận thức chuẩn mực về bản thân trong tương quan nhân quần xã hội. Sĩ khí cao sao được khi mà nỗi khiếp sợ bị trừng phạt cùng nỗi xấu hổ trước khả năng ý kiến của chính mình có thể nớt non ngây dại khiến phải ra sức lôi kéo nhiều người cùng tham gia ký tên vào kiến nghị để không phải chịu trách nhiệm một mình! Tôn trọng tôn ti trật tự gì cái đám vô đức bất tài phi trí chả biết gì về trị quốc và chính trị, chờ đến lúc nghĩ hưu mới nêu ý này ý nọ đòi lãnh đạo Nhà nước phải nghe theo! Và làm gì có khẳ năng nhận thức chuẩn mực về bản thân khi chẳng thi thố gì về chuyên môn nghiệp vụ, đến lúc tàn đời lại ra vẻ ta đây nhuyễn về trị quốc, rành về chống giặc, giỏi việc an dân!
Lập luận của cái đám “trí thức” này chỉ làm người dân ngạc nhiên khi vừa bảo đất nước lâm nguy (như một kiểu hòa âm điền dã cho hợp “tông” với tình hình đang căng thẳng ở Biển Đông, ra vẻ ta đây rất yêu nước, rất lo cho vận mệnh quốc gia, rất biết phải làm gì để cứu nước, trong khi thật ra là bức xúc vì thấy Đảng Cộng Sản Việt Nam và Chính Phủ Việt Nam đang được nhân dân Việt Nam ca ngợi và quốc tế ủng hộ cao) vừa xỏ xiên lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam như thể các lãnh đạo này đang cúi lòn, bán nước, dâng đảo, cho bá quyền Trung Quốc, không chịu hay không dám lên tiếng công kích Đảng Cộng Sản Trung Quốc (như một kiểu khẳng định…những gì chúng tớ đã phê phán trước khi có vụ giàn khoan Hải Dương 981 thì nay vẫn kiên định như thế về Đảng Cộng Sản Việt Nam).
Những bậc uyên thâm chơi cờ tướng đều hiểu rất rõ rằng Tướng luôn được các quân Xe, Pháo, Mã, Tượng, Sĩ, Tốt che chắn cho đến cùng, và lúc nào chủ động xuất Tướng sau khi đã bày binh bố trận chặt chẽ thì chỉ có nghĩa là Tướng của đối phương sắp bị chiếu bí và bại trận. Chỉ có trẻ con không biết gì mới nói hãy cho Tướng xuất đầu lộ diện ngay.
Những nhà chính trị kiệt xuất ở Việt Nam đều biết rất rõ rằng tuần tự lần lượt những lãnh đạo chính phủ và cơ quan chính quyền sẽ lên tiếng về vấn đề xâm lấn của Trung Quốc, vì họ là những nhà trị quốc trực tiếp phải đích thân trổ tài ứng phó trước thế giới với trọng trách cụ thể và chức năng phân quyền cụ thể. Nếu xung đột xảy ra với kết quả Việt Nam đánh cho Trung Quốc đại bại như đã luôn từng bất di bất dịch như thế, Việt Nam coi như đã chừa một con đường thể diện cho Trung Quốc để Đảng Cộng Sản Trung Quốc có cơ hội tuyên bố đổ lỗi cho Chính phủ Trung Quốc rằng “Ngộ đâu có cho tụi nó gây hấn với Việt Nam mà tụi nó hổn láo hổng có chịu nghe. Nị cho ngộ xin lỗi nhe”, và Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam với nụ cười hiền hậu dịu dàng sẽ điềm đạm tuyên bố tiếp nhận sự xuống nước hoặc đầu hàng của Trung Quốc.
Chỉ có bọn con nít mới kêu gào đòi Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam phải lên tiếng mắng Trung Quốc.
Chỉ có bọn phản động, phản quốc, phản bội, chẳng ra người ra ngợm mới hò hét bôi nhọ rằng Tổng Bí Thư Cộng Sản Việt Nam cúi lòn và dâng đảo cho Trung Quốc.
Chính phủ và từng cơ quan Nhà nước Việt Nam biết phải làm gì, làm ra sao, làm vào lúc nào, để chiến thắng.
Các kế sách vệ quốc không phải là thứ có thể phơi bày ra trên mạng, nói bô bô trên mồm, lồ lộ ra qua ngôn ngữ viết hay ngôn ngữ cử chỉ. Do đó, những “kiến nghị” của đám trí-thức-tự-phong-chứ-không-do-nhân-dân-hay-cộng-đồng-hàn-lâm-công-nhận chỉ là những thứ nhằm một mục đích duy nhất là chống phá Việt Nam và bôi nhọ lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế
Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016)
Ủy Viên Ủy Ban Đối Ngoại Của Quốc Hội

1 nhận xét:

Đi tìm sự thật thực ra là một công việc vô ích vì sự thật sẽ tự tìm đến với chúng ta ,chỉ cần chúng ta có tâm tìm kiếm !
Nguyễn Linh
Bản quyền thuộc về Blog Tìm Lại Sự Thật ,khi đưa lại bài từ blog mong các bạn ghi rõ nguồn !
Bình luận đăng lên phải có chứng cứ rõ ràng ,không nên đăng những thông tin sai sự thật hay những bình luận có nội dung nhục mạ !