Mỗi khi đọc trên BBC
Việt ngữ tôi lại có cảm giấc nhớ nhung và hồi tưởng , tôi hồi tưởng đến thời
tôi còn học mẫu giáo , tôi hay viết văn theo một mô típ rất quen thuộc kiểu như
:
Ngày xửa ngày xưa .....
Ngày xửa ngày xưa .....
Hay
Nhà em có .....
Cái hồi tưởng này xuất
hiện khi BBC Việt ngữ luôn luôn , dù đăng rất rất nhiều bài , của rất rất nhiều
loại người nhưng tựu trung lại vẫn chỉ là viết về Việt Nam với sự hằn học , căm
thù và bôi nhọ , chẳng biết tại làm sao nữa .
Tuy nhiên khi đọc bài :Cuộc chiến bị lãng quên của
ông Kevin Doyle nào đó tôi còn nhớ đến Cha tôi đang ở quê , một cựu binh tình nguyện
Việt Nam đã từng chiến đấu ở Campuchia trong những ngày tháng đầu tiên của cuộc
chiến tranh biên giới Tây Nam .
Cứu tinh
hay xâm lược ?
Những
người lĩnh Việt Nam tình nguyện tại Cam pu chia trong mắt người dân Cam pu chia
như thế nào ? Họ đã làm gì ở đó ?
Trước
hết , trong khi người dân Cam pu chia đang rên xiết dưới họng súng và đòn đau
của bè lũ Polpot , của Khơ me đỏ , khi những người dân Cam pu chia đang phải
chết từng ngày , từng giờ , thì chẳng có ai xuất hiện để cứu người dân Cam pu
chia , ngoài lính tình nguyện Việt Nam .
Trong
khi những người lính Việt Nam đang chiến đấu chống lại quân Khơ me đỏ , chống
lại lũ diệt chủng ấy , thì những nước Phương Tây như Anh-Pháp-Mỹ và bè lũ bành
trướng Đặng Tiểu Bình đang bắt tay nhau lên án Việt Nam " Xâm lược "
, cấm vận Việt Nam , làm kinh tế Việt Nam kiệt quệ . Kinh hoàng hơn , chúng còn
liên tiếp mở đường cứu viện lương thực , vũ khí cho Polpot để chúng quay lại
giết hại người dân Cam pu chia vô tội , giết hại những người lính tình nguyện
Việt Nam .
Chính
vì lẽ đó , việc ngày hôm nay BBC Việt ngữ nói rằng những người lính Việt Nam là
những kẻ xâm lược chẳng có gì là mới lạ cả , đó chẳng qua là sự lặp lại điệp
khúc mà BBC đã ca trong suốt 30 năm qua mà thôi , và tôi cũng chẳng bất ngờ về
hành động đó .
Thật
nực cười phải không khi chính những người Việt lại tin rằng đó là sự thật ?
Không , chẳng có sự nực cười nào cả , và chẳng có ai tin vào điều đó ngoài
những người vốn từ lâu chẳng phải là người Việt Nam , không quốc tịch , không
cả tâm hồn , có hay chăng chỉ còn lại là dòng máu đỏ da vàng kiểu Á Đông , phải
nắm chứ ,và vô khối họ trà trộn trong những khu người Hoa để hưởng sái , rồi
vác mồ lên BBC Việt ngữ , thông qua tay nhà báo Doyle nào đó để chửi , auto
chửi .
Còn người dân Cam pu chia nghĩ gì ư ? Hãy nhìn vào lượng lưu học sinh Cam pu chia đang học hành cần mẫn trên khắp các trường đại học ở Việt Nam thì biết , những con người đó đến Việt Nam , ngoài sự ngưỡng mộ về văn hóa -giáo dục -tri thức , họ đến Việt Nam , học ở Việt Nam đã nói lên tất cả .
Còn người dân Cam pu chia nghĩ gì ư ? Hãy nhìn vào lượng lưu học sinh Cam pu chia đang học hành cần mẫn trên khắp các trường đại học ở Việt Nam thì biết , những con người đó đến Việt Nam , ngoài sự ngưỡng mộ về văn hóa -giáo dục -tri thức , họ đến Việt Nam , học ở Việt Nam đã nói lên tất cả .
Thủ
tướng Cam pu chia Hunsen đã nói :
“Nếu
không có sự giúp đỡ của quân tình nguyện Việt Nam, Campuchia đã không giải
phóng được nhanh như thế. Nếu chỉ dựa lực lượng của chúng tôi, ít nhất phải mất
năm năm. Năm năm thì dân Campuchia chết hết rồi.”
Hay như Trung tá Seng Someth, Trưởng khoa Y, Học viện Quân y Quân đội Hoàng gia Campuchia, hiện đang là Nghiên cứu sinh và là Trưởng đoàn Lưu học viên quân sự Campuchia đang học tập tại Học viện Quân y, Quân đội nhân dân Việt Nam :
"Dưới thời Khơ me đỏ, toàn bộ nhân dân sống như dưới địa ngục trần gian, cuộc sống rất cực khổ và sợ hãi, không biết bản thân mình sẽ phải chết lúc nào. Tất cả gia đình người dân Campuchia đều bị mất đi thành viên trong gia đình. Có những gia đình không còn ai sống sót. Những người trí thức bị chúng giết hết vì bị vu khống là phản bội. Gia đình tôi cũng phải chịu chung cảnh đó. Ông bà nội, 4 chú ruột và cả gia đình cô ruột tôi cùng với người chồng và 5 người con đều bị Khơ me đỏ sát hại dã man. Nỗi đau đó chúng tôi không bao giờ quên được.Trong 3 năm, 8 tháng, 20 ngày, đã có hơn 3 triệu người dân Campuchia bị giết hại một cách man rợ. Khắp nơi đầy rẫy những hố chôn người tập thể. Cơ sở hạ tầng kinh tế - xã hội bị tàn phá hoàn toàn. Một chế độ xã hội không bệnh viện, không chợ búa, tôn giáo, trường học trở thành nơi chứa tù nhân như Toul Sleng, Beng Chongak...Người dân phải làm việc cực khổ nhưng chỉ được ăn cháo loãng, ốm đau không có thuốc men, không được chăm sóc, không biết sống chết lúc nào dưới những lưỡi búa, rìu của bọn Khơ me đỏ. Sự tàn bạo đó không có ngòi bút nào diễn tả hết được. Có lẽ ở trên thế giới này không có nơi nào như vậy.35 năm trôi qua, kể từ ngày Thủ đô Phnom Pênh được hoàn toàn giải phóng, nhân dân Campuchia đã thoát khỏi thảm họa diệt chủng, nhưng những hồi ức về lịch sử chúng tôi không bao giờ quên đối với dân tộc Campuchia."
Vậy sự
ngưỡng mộ , sự biết ơn , sự tin tưởng tồn tại từ những người lãnh đạo cao nhất
đến những sinh viên đơn thuần nhất , từ những người đã kinh qua chiến tranh đến
những người sẽ là chủ nhân tương lai của Cam pu chia đã cho thấy điều đó .
Hội chứng
Cam pu chia .
Tôi
khẳng định những người lính tình nguyện Việt Nam hiện nay có hội chứng Cam pu
chia rất sâu sắc , điều đó được thể hiện rất rõ qua những cuộc gặp gỡ đồng ngũ
giữa những người lính với nhau mà tôi có hân hạnh được biết .
Cha tôi
, như đã nói đã từng chiến đấu ở Cam pu chia , đã mắc phải hội chứng Cam pu
chia rất nặng khi lần đầu tiên được ngồi máy bay đã phải thốt lên :
"Đây là lần thứ 2 bố được đi máy bay đó , lần đầu là đi máy bay của Liên Xô , máy bay trực thăng ấy , ở Cam pu chia , lần đó nhớ đến già" .
"Đây là lần thứ 2 bố được đi máy bay đó , lần đầu là đi máy bay của Liên Xô , máy bay trực thăng ấy , ở Cam pu chia , lần đó nhớ đến già" .
Hội
chứng Cam pu chia mà Cha tôi thể hiện nó như thế đó .
Còn với
một cựu chiến binh , lính tình nguyện khác , thì lại là hồi ức ám ảnh :"
Đến giờ tau vẫn nhớ đám con gái Miên , lần đó đơn vị giao lưu văn nghệ với địa
phương mà , họ nhảy đẹp lắm , có cô còn cầm tay tau nhẩy nữa , đó là lần đầu
tiên tau cầm tay con gái " .
Hội
chứng này thì nặng hơn Cha tôi , tôi đoán vậy , hội chứng thật ám ảnh .
Còn với
những người thân ở nhà thì Hội chứng Cam pu chia lại thể hiện theo một cách
khác nữa . Bà bác của Cha tôi ( ông nội tôi đi lính biền biệt từ hồi Điện Biên
Phủ , hiếm khi về nhà ) kể về việc Cha tôi năm 17 tuổi ,học rất giỏi mà
vẫn viết đơn đi nhập ngũ , khi ra xã khám tuyển thì biết sẽ bị loại vì thiếu
cân nên đã phải chạy sang nhà Bà để mượn mấy cái ổ khóa đeo vào người để đủ cân
đi lính , bà kể :"Nghe tin chiến tranh tây nam tao cứ mắng bác mày vì đã
cho bố ày mượn khóa , trước tưởng hòa bình hẳn rồi , ai ngờ chiến tranh , ở nhà
nghe tin lính ta bê đạn nhiều người bị nổ , bị thương mà tao cứ lo " .
Vậy đấy
, hội chứng Cam pu chia thể hiện mỗi người mỗi cách khác nhau , nhưng những
người đi lính lại chẳng thấy ai mắc như những người ở nhà ( nếu coi biểu hiện
kia là "hội chứng " ) .
Giờ đây những
người Đồng chí của Cha tôi , hay mở rộng ra những người thuộc thế hệ người lính
chiến đấu chống Khơ-me đỏ , thế hệ lính tình nguyện Việt Nam ở Cam pu chia đều
đá lớn tuổi , hầu hết đều trên 45 , đều có con cái đề huề , cuộc sống giờ đây
vẫn có nhiều khốn khó , mỗi người đều có những lo toan công việc riêng của mình
, tuy nhiên , những buổi Đồng ngũ vẫn diễn ra , những ngày 27-7 họ vẫn được gặp
gỡ nhau đầy xúc động .Và tất nhiên , tất cả cựu chiến binh , thương binh và gia
đình liệt sĩ đều được đãi ngộ như bất kì cuộc chiến nào khác , tôi nhớ đến cô
giáo dạy tiếng Anh hồi trung học của tôi có cha là liệt sĩ tại Cam pu chia , và
cô được đãi ngộ như bao người con liệt sĩ khác , được cộng điểm , được ưu tiên
phân công việc làm .
Nhà nước hiện nay đã
quên những người Cựu chiến binh tình nguyện ,họ bị "ngược đãi" và
"áp bức tồi tệ" , bị ép phải nhận và phải đeo những kỷ niệm chương và
huy hiệu ngoài những huân huy chương như bao nhiêu người lính khác .
Đại tướng Lê Đức Anh -Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam chúc mừng cựu chiến binh quân tình nguyện . |
Không
mang ơn .
Ngày
nay chúng ta thấy có rất nhiều thông tin về những người Cam pu chia đốt cờ Việt
Nam , những thủ đoạn của chính quyền Cam pu chia hay những phát ngôn gây căm
phẫn của "chính trị gia " Cam pu chia , những cuộc tuần hành , biểu
tình ....
Thật sự
thì tôi rất rất sợ hãi điều đó , và tôi càng sợ hãi hơn khi mấy năm trước ,
những người Cam pu chia còn vắc súng nhằm vào đầu lính Thái nã đạn hay mang xe
tăng đến giáp biên giới Thái Lan để tiếp tục "chiến đấu " .
Quái ,
Việt Nam bị căm ghét , căm thù vì đã "xâm chiến " Cam pu chia , thế
Thái Lan còn giúp đỡ " nhân dân Cam pu chia " ủng hộ Khơ me đỏ đến
cùng để giết hại lính Việt Nam - tấn công các bản làng Cam pu chia , đáng nhẽ
phải được mang ơn chứ sao ăn đạn ghê vậy ?
Hóa ra
người dân Cam pu chia muốn chống cả thế giới ư ?
Không ,
tôi chẳng nghĩ như thế đâu các bạn ạ , con người có hộp sọ to hơn con cá hay
nhiều tế bào hơn con sinh vật nhân chuẩn là để biết suy nghĩ cho tử tế và chẳng
có ai gán cách hành xử của một vài cá nhân cho cả một tập thể cả . Người Việt
Nam căm thù , phẫn nộ với lũ bành trướng Trung Quốc , Đế quốc Mỹ , Phát xít
Nhật , nhưng đâu có căm thù người Trung Quốc , người Mỹ hay người Nhật ?
Đến cả điều đơn giản ấy mà cái lão nhà báo "đời " như Doyle trên BBC
Việt ngữ cũng chẳng biết thì cũng đã biết tác phẩm
Cuộc
chiến bị lãng quên
Của BBC được viết bởi
thứ có hộp sọ loài người , ngôn ngữ loài người nhưng não lại bé hơn con vật nào
đó và cách hành xử thì không bằng con sinh vật nào đó rồi .
BBC chuyên xuyên tạc mà
Trả lờiXóa