Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Tôi và Lê Hiếu Đằng

chưa kể “truyền đơn” dầy 16 trang về  “Lễ Tưởng Niệm Trần Văn Ơn” (hình minh họa ở đầu bài viết này) do Tổng Đoàn Học Sinh Sài Gòn biên soạn và tôi là trưởng lớp 12C1 trường Tân Việt (Quận 3) đã đồng ý giúp một học sinh lớp khác dấu xấp truyền đơn trên quạt trần trong lớp tôi để khi có chuông vào học, chờ mọi người vào lớp tôi bật điện và truyền đơn văng ra khắp phòng (giờ triết học môn Luận Lý Học của Thầy Vĩnh Để) khiến thầy tổng giám thị Nguyễn Văn Phương nổi giận đùng đùng xách roi mây vào lớp kêu tôi phụ thu lượm đem hết lên văn phòng mà tất nhiên tôi vẫn giấu một bộ, còn làm ngơ cho vài bạn khác – nhất là nữ – giữ lại dưới vạt áo dài vài bộ.
Tôi buộc phải tự giới thiệu đầy đủ về mình như trên để khẳng định những lời tôi viết dưới đây là tuyệt đối chính xác, với sự công tâm, với lòng rộng lượng, với tâm từ bi, vì nước, vì dân, của một người đã thực sự là dân Sài Gòn, đã thực sự là công dân nước Việt Nam Cộng Hòa, và đã thực sự là một người đã quy y tam bảonguyện làm phật tử chơn chánh giữ thân tâm thanh tịnh bỏ các điều ác chỉ làm những việc lành, giữ tròn lời hứa với cử tri là “luôn biết lo trước cái lo của người dân” và “bảo vệ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”. Đồng thời, tôi cần nói rõ thêm rằng tôi đã không nhờ “anh học sinh ấy” giới thiệu tôi “có công với cách mạng” sau giải phóng nên Ba của tôi mất việc ở Hàng Không Việt Nam phải cùng với Má tôi vấn thuốc lá điếu bán nuôi con cái, chị tôi phải bỏ Đại học Văn Khoa và Đại học Sư Phạm vì bị sinh viên cách mạng của Ủy ban Quân quản miệt thị là phong thái “tiểu tư sản” do khăng khăng mặc áo dài trắng đi học chứ không chịu mặc sơ mi vải xanh và quần sa-tanh đen, tôi vào đại học thì bị ganh tài vu vạ càng phấn đấu gánh vác việc nặng nhọc thì càng bì “đì” triệt tất cả đường vào Đoàn để đừng được phân công, khi đi dạy học thì càng phấn đấu gánh vác việc nặng nhọc thì càng bì “đì” triệt tất cả đường vào Đảng đến độ các học trò trở thành nhà giáo phải xúm lại viết thư động viên, khi buộc phải bỏ trường mà đi làm cho nước ngoài đến khi thấy họ gây thiệt hại cho nông dân bèn đơn thương độc mã viết thư cho báo Tuổi Trẻ tố cáo và chịu bị mất “job” phải quay trở lại làm cho công ty nhà nước để tiếp tục bị “đì” triệt tất cả đường vào Đảng, đến nỗi phải bỏ ra khu vực ngoài quốc doanh, cho đến nay vẫn là người ngoài Đảng. Nên hy vọng rằng Lê Hiếu Đằng – hoặc một phật tử chơn chánh nào đó làm phước in gởi Lê Hiếu Đằng bài này nếu y không tự tìm đọc – sẽ biết một người bị Đảng viên Đảng Cộng Sản “đì” suốt tuổi thanh xuân sẽ nói gì về Đảng một khi có lòng yêu nước thương dân trọng nghĩa quý tình và sự thông tuệ trong cơ mưu trí lược của tế thế an bang vượt qua cõi ta bà, so với một người ngu muội, phản quốc, vong ân, bội nghĩa, ác tâm, giả trá đã luôn được Đảng ưu ái, đùm bọc, thứ tha từ lúc đầu xanh cho đến khi bạc tóc giả bệnh để rắp tâm trở cờ tự nhổ toẹt vào “quá trình theo Đảng” của y.
Khi học tại Đại học Văn Khoa Thành phố Hồ Chí Minh (năm 1978 đổi thành Đại Học Tổng Hợp khi sáp nhập với Đại Học Khoa Học) tôi có biết Võ Anh Dũng là sinh viên cùng khóa với tôi nhưng học Khoa Pháp Văn. Dũng khoe nhờ mấy tuần trước giải phóng có nhận lời giúp “rải truyền đơn chống chế độ tay sai Mỹ” trước Đại học Kiến Trúc nên bị cảnh sát bắt nhốt ở Tổng Nha Cảnh Sát, và được quân giải phóng đến “giải phóng”, trở thành “có công với cách mạng” bằng tờ giấy chứng nhận của anh sinh viên kia, được cộng điểm “đậu” vô Đại học Văn Khoa, nhưng Dũng thường xuyên đeo bám tôi vì tác phong tiểu tư sản của tôi làm y ngỡ tôi vẫn còn là công tử Sài Thành thế gia vọng tộc – vì nếu chị tôi luôn mặc áo dài đi học thì tôi luôn ăn mặc tề chỉnh với áo sơ mi bỏ trong và đi giày bốt chứ không bao giờ đi dép hay sandal, thỉnh thoảng còn mặc sơ-mi viền tua ren trước ngực hoặc sơ mi tay áo dài rộng bó ở khuỷu tay vả cổ tay như của nhà quý tộc Aramis của Ba Chàng Ngự Lâm theo style của tạp chí thời trang nam Eleganza của Mỹ một thời danh tiếng mà ở Việt Nam Cộng Hòa tôi là nam sinh duy nhất à-la-mode – để cố rủ rê tôi bao đi ăn uống hoặc giảng giúp các bài bộ môn tiếng Việt do y đi học thì ít mà đi “cua” gái thì nhiều, về sau vượt biên trốn mất trước ngày tốt nghiệp. Võ Anh Dũng nếu đừng bỏ Việt Nam, ắt hẳn đã ngồi vào chỗ của Lê Hiếu Đằng, nhưng còn đáng trân trọng hơn Lê Hiếu Đằng. Khi sinh viên Nguyễn Thái Bình chống Mỹ, Mỹ đã hạ sát Nguyễn Thái Bình khi máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc Nguyễn Thái Bình “bái tổ vinh quy” du học Mỹ trở về. Lê Hiếu Đằng chống Mỹ, vậy mà ngu xuẩn khoe rằng lúc ở tù đã được cai tù cho ra ngoài để thi tú tài, chứng tỏ sự ưu việt nhân bản nhân đạo nhân văn cao vời cao vợi của chế độ Mỹ-Thiệu. Thời nào cũng có nhóm “nằm vùng”, “cài cắm”. Vậy Lê Hiếu Đằng là kẻ mà Mỹ-Thiệu đã cài cắm vào nội bộ phong trào sinh viên-học sinh để báo cáo nội tình và hy vọng trèo cao lèn sâu vào Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam – gọi tắt là Việt Cộng mà lính Mỹ gọi kiêng tên cúng cơm thành “Charlie”. Lê Hiếu Đằng đã không bị hạ sát như Nguyễn Thái Bình. Lê Hiếu Đằng được nhốt vào tù để tung hỏa mù với Việt Cộng, nhưng được cho ra đi thi tú tài để khi “chiến thắng” được lên chức cao quyền trọng phục vụ Mỹ-Thiệu, nghĩa là không thể không tin rằng Lê Hiếu Đằng đã không ăn ngon mặc sướng ở trong tù, không thể không tin rằng Lê Hiếu Đằng không được Mỹ-Thiệu cung cấp món đặc sản gái ghiếc mà Mỹ-Thiệu sử dụng cực kỳ thiện nghệ, và không thể không tin rằng Lê Hiếu Đằng đã không đằng đằng nổi giận, không đằng đằng sát khí khi chế độ Sài Gòn sụp đổ, những người bảo trợ cho Lê Hiếu Đằng không những bỏ chạy nhanh hơn tên lửa hành trình Tô-ma-hốc Mỹ sắp lấy mớ tồn kho đang rỉ sét ra xài thanh lý ở Syria, mà còn bảo Lê Hiếu Đằng cố ở lại “nằm vùng” chờ họ quay lại “phục quốc”. “Nằm vùng” quá lâu, tuổi già ập đến, tức vì bị chơi xỏ, thấy mấy thằng nhóc hậu sinh khả ố sinh sau đẻ muộn chơi nổi vừa hưởng thụ xả láng, vừa la hét đòi dân chủ tự do để nhận tài trợ của cái bọn trước đây đã vừa bỏ rơi vừa lừa bịp mình, Lê Hiếu Đằng lập tức “đứng vùng” – tức là đứng lên vùng dậy – rống họng chưởi bới Đảng Cộng Sản vừa để hả giận sao đến giờ Đằng sắp đằng vân về với tiên tổ mà đằng ấy (tức Đảng Cộng Sản) vẫn không cho Đằng làm Chủ Tịch Nước hay Chủ Tịch Quốc Hội trong khi đằng kia giá như đừng đầu hàng bỏ chạy tồng ngồng như vịt 30-4-1975 thì biết đâu Đằng đã là Tổng Thống rồi – có khi làm tổng thống những 40 năm từ ấy đến nay giống các vị tổng thống con cưng của Mỹ như Mu-ba-rắc và Su-hác-tô ấy chứ lị, vừa để phía hải ngoại biết Đằng vừa lập đại công độc đáo chửi cha cộng sản từ trong nội bộ cộng sản (trong khi phe chống Cộng chỉ dám chưởi sau khi chạy qua Mỹ thở phào không thấy Việt Cộng dí theo) nên phải biết điều tài trợ cho Đằng y như hoặc nhiều hơn cái đám “tù nhân lương tâm” sinh sau đẻ muộn ấy, vì đằng nào cũng phải chi, chi ai cũng vậy, chi Đằng cho xong.
1) Lê Hiếu Đằng và những kẻ tương cận là phường hèn nhát hèn yếu hèn hạ vì đã không dám mở miệng nói bất kỳ điều gì có thể khiến họ mất ghế, mất bổng lộc, mất lương hưu; dửng dưng chứng kiến nền kinh tế nước nhà chao đảo – nếu như nó có chao đảo, người dân đối mặt với oan sai – nếu như thật sự có các oan sai nào đó, tiền đồ tổ quốc lận đận – nếu như có cái lận cái đận nào đó, chờ đến khi về hưu hay bị tì vết tiêu cực mà mất chức mới đột nhiên đột biến vì nước vì dân, thương nước thương dân, nêu ra ngất ngút vô thiên lủng bao điều có dán nhãn mác “tại Đảng Cộng Sản”, “tại không đa đảng, đa nguyên”, “tại không nghe lời…ta” cứ như thể là thông tuệ lắm, trí hóa lắm, trí thức lắm, hiểu biết lắm, có tài kinh bang tế thế lắm, vậy mà Đảng nỡ lòng nào “đì” bắt ra nước ngoài du học không cho được cầm súng giết giặc Mỹ-Thiệu, Đảng tàn nhẫn bắt phải ở nơi sung sướng ăn toàn bơ sữa thịt bò chờ đến sau 30-4-1975 mới cho về nước, Đảng ác nhân thất đức bắt làm lãnh đạo ở viện này viện nọ chứ không cho làm lãnh đạo nước hay lãnh đạo quốc hội, và Đảng đã quá dở khi chẳng biết trọng dụng nhân tài vì đã không chịu kêu mấy Bộ trưởng mỗi khi cần tư vấn phải tắm gội trai tịnh không được gần phụ nữ mấy tuần trăng rồi đích thân đến Viện thỉnh mời kiểu “tam cố thảo lư” như Lưu Bị ba lần đến mời Khổng Minh Gia Cát Lượng hay như lúc Khương Tử Nha được vua nhà Chu đến lạy thỉnh vậy.
2) Lê Hiếu Đằng và những kẻ tương cận là phường thua cả loài cầm thú vì sử sách muôn đời từ khi con người trở nên có trí hóa sáng tạo ra chữ viết đã luôn miệt thị bọn “ăn cháo, đái bát” (phường mọi rợ được chủ nhân mời ăn cháo nóng, ăn xong vén quần lôi của quý ra tồ vào đầy bát rồi bưng trả lại chủ nhân), bội nghĩa, vong ân, trời không dung, đất không tha, điếm nhục gia phong, hổ thẹn tổ tiên giòng họ, không biết chính mình dù có cống hiến hiệu quả trọn kiếp trọn đời cũng không sao trả hết nợ cho triệu triệu người đã lấy máu thịt thấm lầy mảnh đất này giữ cho màu mỡ vẹn toàn, và trả nợ ngay cả bao nạn dân đã để lại xương núi đầu lâu ở những tỉnh Miền Tây khi trở thành tiền phương hứng chịu sự tấn công điên cuồng của bọn diệt chủng bạo tàn.
Viết đến đây tôi lại muốn chuyển hướng có đôi lời kính gởi những công dân Mỹ gốc Việt (mà trước nay hay bị gọi nhầm là Việt Kiều), và cần nói rõ với các tính từ kèm theo nhằm bổ nghĩa và cụ thể hóa đối tượng của “đôi lời”, đó là những công dân Mỹ gốc Việt chống Việt Nam (mà trước nay hay tự gọi nhầm là chống cộng, vì “cộng” là một chủ thuyết tức communism, mà đã là chủ thuyết hay học thuyết thì đó là tự do tư tưởng mà chỉ có thể được một chủ thuyết khác tranh luận ngược lại gọi là bút chiến luận, và trên cơ sở tương quan trí tuệ, nghĩa là nếu những người cộng sản tức communist có đại tác phẩm Tư Bản Luận để “đẻ ra” chủ nghĩa cộng sản bán chạy nhiều thập kỷ nay, thì phía tranh luận ngược lại cũng phải có tác phẩm…Cộng Sản Luận có độ dày mấy chục pho tương tự, để “đẻ ra” chủ nghĩa xyz nào đó chứ không lẽ đẻ ra chủ nghĩa tư bản vì hóa ra chủ nghĩa ấy do cộng sản đẻ ra à?; đã vậy, chống cộng sai vì vi phạm tự do tư tưởng của người khác, chống Việt Nam lại càng sai vì Việt Nam xâm lược Mỹ, đô hộ Mỹ, diệt chủng Mỹ, tàn phá Mỹ, cạo đầu gióc tóc Mỹ nam và bắt Mỹ nữ làm nô lệ tình dục hồi nào vậy?) rằng:
3) Tương tự từ nguồn trên, các dòng chữ “nhân dân nổi lên quyết liệt đòi hòa bình, độc lập, tự do, dân chủ, ấm no, hòa hợp dân tộc” nghĩa là quý vị đã nổi lên quyết liệt, vì không lẽ quý vị không muốn hòa bình, độc lập, tự do, dân chủ, ấm no, hòa hợp dân tộc? Mà nếu đã vậy, ắt Lê Hiếu Đằng đã nói đúng vì cộng sản đã đáp ứng đòi hỏi quyết liệt của quý vị bằng cách giải phóng Miền Nam, tạo nên nước Việt Nam hòa bình(không còn chiến tranh), thống nhất (không còn chia cắt Bắc-Nam), độc lập (mất hút bóng dáng thực dân Pháp, quân phiệt Nhật, đế quốc Mỹ, bành trướng Tàu), tự do (theo văn hóa văn minh văn hiến thuần Việt),dân chủ (theo thể chế hiến định như bất kỳ quốc gia nào), ấm no (mà điển hình là sự giàu có của người Việt đã khiến nhiều người Mỹ gốc Việt chống Việt trong quý vị ganh tỵ gọi là “tư bản đỏ”, và cũng không phải không là điển hình khi Lê Hiếu Đằng đã “no cơm ấm cật” nên “quậy thật khí thế thật tưng bừng”), và hòa hợp dân tộc khi ngày càng có nhiều người Mỹ gốc Việt không chống Việt, người Mỹ gốc Việt thân thiện với nước Việt, và Việt Kiều đã về Việt Nam, vì Việt Nam, với lòng đoan chính vốn luôn có nơi giòng dõi Việt thế phiệt trâm anh gia giáo gia phong. Mà khi sự thật đã và đang là như thế, Lê Hiếu Đằng phải chăng đã bất hạnh vì vướng phải căn bệnh thường gặp ở tuổi già khi xảy ra sự lẫn lộn giữa thực và hư?
Không ai dùng thứ vất đi. Tiếng Anh có câu tục ngữ “chẳng ai đá một con chó chết”. Ý nghĩa sâu xa là đã là thứ vất đi thì ngay cả một cái đá cũng là sự phí phạm. Văn học Việt Nam có câu tương tự “giết ruồi ai dụng gươm vàng làm chi”. Song, cái sự đời không phải lúc nào cũng phải theo tục ngữ hay văn học. Một vị võ tướng siêu quần bạt tụy đang ăn cơm với đôi đũa vàng chạm ngọc vẫn có thể xuất chiêu dùng đũa kẹp dính một con ruồi bay ngang. Nhà tỷ phú tốt bụng thấy miểng chai lềnh khênh ngoài đường vẫn có thể hy sinh dùng đôi găng tay da hải ly nhặt hết cho vào túi ném vào thùng để không gây họa cho người đi đường. Trong cuộc sống có bao điều phải nghiên cứu để mở mang kiến thức, phải làm để phụng sự quốc gia dân tộc, nhưng không phải vì vậy mà làm ngơ trước những chuyện của ruồi nhặng vốn tiềm tàng hiểm họa của bịnh dịch tả kinh hoàng. Ắt đấy là lý do biết bao con người đoan chính có công tâm đáng kính đã vì lòng bác ái từ bi mà lượm nhặt rác rến miểng chai khi viết về Lê Hiếu Đằng, để bảo vệ các bạn trẻ và những người dân yếu thế không bị nhiễm khuẩn bởi dịch tả Hiếu Đằng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đi tìm sự thật thực ra là một công việc vô ích vì sự thật sẽ tự tìm đến với chúng ta ,chỉ cần chúng ta có tâm tìm kiếm !
Nguyễn Linh
Bản quyền thuộc về Blog Tìm Lại Sự Thật ,khi đưa lại bài từ blog mong các bạn ghi rõ nguồn !
Bình luận đăng lên phải có chứng cứ rõ ràng ,không nên đăng những thông tin sai sự thật hay những bình luận có nội dung nhục mạ !