XíchloViet
Bu trong tiếng Việt ở một số vùng quê miền Bắc là tiếng xưng hô chỉ người mẹ. “Mách bu” gợi lên hình ảnh đứa bé hơn, thấp cổ bé miệng hơn cầu cứu đến mẹ mong được bu bênh vực. Bu thì lại thường bênh đứa con yếu thế dù cho nó có lỗi, cho nên trò “ mách bu” được nhiều đứa trẻ áp dụng thành công. Từ ngữ mách bu được dân gian dùng để mỉa mai những kẻ yếm thế không có khả năng tự vệ luôn cần đến sự che chở của người khác.
Xâu chuỗi các sự kiện lịch sử và nếu có sự so sánh mối liên hệ bu – con ở làng quê VN và mối liên hệ Mỹ – cờ vàng thì sao nó lại tương đồng với nhau đến thế. Dân cờ vàng trước đây chỉ biết có bu, hết bu Tây rồi đến bu Mỹ, rời bu ra là chết ngay, cho nên bu đã bảo thì đố dám cãi lời, đó là sự thật lịch sử quá rõ ràng không ai có thể phủ nhận. Nếu bắt chước giáo sư Trần Chung Ngọc thì tôi sẽ nói rằng “ai phản bác thì xin mời lên tiếng”. Đối với cờ vàng thì những gì của bu bao giờ cũng là siêu việt, cho nên dân cờ vàng mang cái bệnh nghiện bu từ tấm bé.
Bất cứ giá trị nào từ văn hóa chính trị cho đến tôn giáo, nhân quyền cờ vàng đều lấy bu làm khuôn mẫu. Cờ vàng luôn đem bu ra làm khuôn vàng thước ngọc để chê bai đất nước dân tộc mình. Dưới mắt cờ vàng bu là vô địch. Bu của cờ vàng vĩ đại như thế cho nên không thể có chuyện bu ta thua CS được.
Cờ vàng cũng biết cái thế của mình, cho nên cũng biết làm nũng bu, biết giận dỗi khi không vừa lòng, và đôi khi bốc đồng lại dám làm trái cả ý bu. Làm trái ý bu thì bu không cần nọc xuống đánh đòn mà bu cho lên thiên đàng với chúa như Ngô Đình Diệm tổng thống nên cộng hòa thứ nhất. Tổng thống cờ vàng cộng hòa thứ hai khôn hơn nên chỉ dám làm mình làm mấy với bu rằng :
“Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập . . . . Mỹ còn viện trợ, thì chúng tôi còn chống cộng (1) .
Không biết lời hù dọa bu của tổng thống cờ vàng có ép phê tới đâu nhưng người ta thấy tổng thống cờ vàng đệ nhị này vẫn tại vị đến cận ngày “mất nước”.
Đặc điểm của bu VN là cả đời hy sinh cho chồng con, tần tảo xả thân không quản ngại gian khổ để nuôi dạy con nên người. Bu của cờ vàng thì khác hẳn, vì bu không có mũi tẹt da vàng mà là mũi lõ da trắng mang trong người bản chất cao bồi cho nên không thể có những đặc điểm nhân hậu tình cảm như bu VN được. Không phải da vàng mũi tẹt nên chẳng bao giờ bu cờ vàng biết thương dân Việt. Nhưng cờ vàng có cần gì quan tâm đến chuyện ấy đâu, cờ vàng chỉ cần bu úm cho là quá đủ, dân chết có nghĩa lý gì.
Cái bài học chua xót năm xưa vì bu “bỏ rơi” còn sờ sờ ra đấy, những lời than thân trách phận mấy chục năm qua mang đậm chất cờ vàng ấy mãi cho đến nay dân cờ vàng vẫn còn lải nhải, vẫn ỉ ôi chưa dứt mà vẫn chưa thấu được trời xanh, thế mà vẫn không thể nào mở mắt được cho cờ vàng.
Thế cho nên gần sáu thập kỷ rồi cờ vàng vẫn không thể rời bu ra được để có thể đứng vững một mình. Thế mới biết bu quan trọng đối với cờ vàng như thế nào. Cờ vàng vẫn nghiện bu, vẫn muốn làm nũng bu, vẫn cần bu bảo bọc và hận CS thì cờ vàng vẫn chỉ biết mách bu thôi.
tượng đài bu con Mỹ Việt
Cờ vàng là đứa con lai căng được sinh ra từ cuộc hôn phối giữa thực dân Pháp và Vatican. Khi Pháp bị Việt Minh đánh cho tơi bời tan tác ở Điện Biên Phủ buộc phải ký vào hiệp định Geneve cuốn cờ để cứu lấy hơn một vạn tù binh bị Việt Minh cầm tù thì cờ vàng đã có ngay bu Mỹ giang rộng vòng tay nâng đỡ chẳng hề mồ côi ngày nào. Hai nền cộng hòa cờ vàng đều được lãnh đạo bởi các con chiên của chúa. Trên là chúa, đưới là bu bảo hộ, cờ vàng thật là diễm phúc. Có thể nói cờ vàng quả là sung sướng, quả là đứa con đẻ bọc điều, chẳng cần phải lo lắng điều gì cả, mọi việc đã có bu sắp đặt miễn là phải biết nghe lời. Điều đó giải thích tại sao gần bốn thập kỷ kể từ ngày “mất nước” cờ vàng vẫn nuối tiếc không nguôi.
Ôm lấy bầu sữa của bu để sống, cờ vàng chưa bao giờ có thể thể tự sống một mình, cờ vàng trở thành ỉ lại, biếng nhác và lệ thuộc hoàn toàn vào bu, rời bu ra là khốn đốn. Thực tế lịch sử đã cho thấy như thế. Rời bầu vú của bu, cờ vàng chỉ sống được có vài tháng.
Không phải đợi đến năm 1975 bu của cờ vàng mới “bỏ rơi” đứa con của mình, mà ngay từ năm 1968 bu đã đi đêm với CS để tính đến chuyện này. Năm 1973 sau nhiều vòng thương lượng, theo yêu sách của CS, bu Mỹ đã phải cam kết với CS rất rõ ràng là sẽ bỏ lại đứa con cờ vàng của mình mặc cho nó ra sao thì ra. Dĩ nhiên là cờ vàng nhảy cẫng lên than khóc làm mình làm mẩy khiến bu phải ra sức dỗ dành để đứa con yên lòng nhận tiền bu cố mà Việt Nam hóa chiến tranh như bu đã tính sẵn.
Hiệp định đã quy định như thế, tương lai cờ vàng đã được bu cho biết trước như thế, bu cũng đã dạy rằng con hãy đứng lên bằng chính đôi chân mình vì bu đã kiệt sức và đã hết cách với bọn CS rồi. Tuy nhiên có tiền, cờ vàng vẫn chỉ biết tiêu vung vít chẳng cần đến ngày mai. Cái não trạng ỉ lại và quen nô lệ làm cho Cờ vàng nghĩ rằng Miền Nam VN nằm ở vị trí chiến lược của Đông Dương. Bu nói thế chứ đời nào bu lại bỏ ta để cho mấy thằng CS nó chiếm.
Thế là cờ vàng cứ ung dung tự tại chẳng cần tự lực cánh sinh, chẳng cần làm ăn gì. Khi tiêu xài cạn kiệt, chẳng còn gì, bu thì khóa két, tổng thống cờ vàng vắt óc tính chuyện đi vay bu. Sợ bu không cho, cờ vàng bèn xin được thế chấp bằng vịt trời :
“Tôi trân trọng thỉnh cầu Ngài kêu gọi Quốc hội choViệt Nam Cộng hòa vay dài hạn 3 tỷ đô la, chia làm ba năm, lãi suất do Quốc hội ấn định, và xin triển hạn 10 năm trước khi trả vốn và lời. Tài nguyên dầu hoả và canh nông của Việt Nam Cộng hòa sẽ dùng làm tiền thế chân cho món nợ này. Món nợ giúp chúng tôi chống xâm lăng và cho chúng tôi cơ hội để tồn tại như một quốc gia tự do. (2) .
Từ cổ chí kim chưa một tổng thống nào trên thế giới mang vịt trời đi cầm như tổng thống cờ vàng. Có thể tổng thống cờ vàng nghĩ rằng bu cho ta còn được thì ta thế chấp con vịt trời để bu tin ta và sẽ đánh động được lòng trắc ẩn của bu bên kia đại dương. Cũng có thể tổng thống cờ vàng nghĩ rằng ba tỷ đô la để cầm con vịt trời cũng chẳng thấm vào đâu so với két bạc của bu cho nên tổng thống mới viết lá thư vay nợ lịch sử này.
Tổng thống cờ vàng dư biết rằng gạo thì phải mua của Thai Lan, Hoàng sa còn giữ không nổi thì con vịt trời cũng làm gì có mà cầm, nhưng túng quá hóa liều, ông bà ta nói đố có sai. Thế nhưng bu cờ vàng đâu có ngu cho cờ vàng vay để cầm lấy vịt trời, thế nên cờ vàng quay ra định khuân 16 tấn vàng vàng của ngân khố đi bán thì đã quá muộn rồi.
1. Hoa kỳ ký hiệp định Paris 1973 - 2. Hoa kỳ rút quân như đã ký kết
Cờ vàng quá lệ thuộc vào bầu vú bu, cứ như thằng nghiện hết tiền thì đi vay, vay không được thì gom đồ nhà đi bán, cho nên có thể nói rằng hiệp định Paris 1973 đã gõ hồi chuông báo tử cho cờ vàng ngay trong điều khoản thứ 5 mà cờ vàng vẫn chưa nhận thấy được.
Điều 5:
Trong vòng 60 (sáu mươi) ngày kể từ ngày ký Hiệp Định, Hoa Kỳ và các nước can thiệp (được nhắc đến trong điều 3a) triệt thoái khỏi miền Nam Việt Nam toàn bộ quân đội, cố vấn quân sự, nhân viên quân sự (kể cả nhân viên kỹ thuật quân sự, nhân viên quân sự cộng tác với chương trình hòa bình), vũ khí, đạn dược và vật liệu chiến tranh. Lực lượng cảnh sát và các cố vấn của các nước nói trên cũng như của tất cả các tổ chức bán quân sự cũng phải rút quân trong thời hạn này.
Ngay từ năm 1973, với hiệp định Paris, CS đã coi như chiến thắng vì đuổi được bu xong thì việc giải quyết thằng con chỉ là chuyện nhỏ. CS biết quá rõ, cờ vàng không thể chiến đấu một mình nếu không có bu bên cạnh. Dù bu có đổ bao nhiêu của đi nữa ngày tàn của cờ vàng chỉ là vấn đề thời gian. Để thuyết phục đứa con cờ vàng ký vào chiếu dưới của hiệp định, bu đã phải an ủi cờ vàng rằng, bu ra đi nhưng cờ vàng vẫn là con. Ở bên kia đại dương bu vẫn dõi theo và cho tiền để các con tồn tại, miễn sao các con thực hiện tốt Việt Nam hóa chiến tranh là sẽ có tiền và sẽ dư sức đối đầu với CS. Ký vào chiếu dưới mới chỉ là nỗi nhục cờ vàng, nhìn bu giũ áo ra đi mang theo bầu sữa mới là mối nguy cơ và nỗi niềm cay đắng.
Bu vừa đưa củ cà rốt, vừa lăm le cây gậy, dĩ nhiên cờ vàng chẳng dám cãi lời. Gương Ngô Đình Diệm còn sờ sờ ra đấy. Tuy nhiên khi cờ vàng ký vào hiệp định Paris chưa ráo mực , lời hứa với cờ vàng là cho tiền thì bu lờ tịt, nhưng lời hứa với CS là bu sẽ rút quân bỏ của chạy lấy người thì bu không dám nuốt lời. Trách bu nhưng cờ vàng chỉ dám ngậm đắng nuốt cay mà chưa bao giờ dám tỏ ra hận bu, chỉ biết than trời trách đất, than thân trách phận, ngậm đắng nuốt cay ôm hận vào lòng. Bao nhiêu cay cú hận thù đổ dồn về cho bọn CS.
Cái ngày “mất nước” của cờ vàng bu đã thấy trước từ rất lâu nhưng không phải cờ vàng khôn đến nỗi có thể nhận ra được cái mưu sự của bu trong cuộc chiến mà hận bu. Hơn nữa làm sao hận bu cho được khi trong cơn bĩ cực ấy bu lại giang rộng vòng tay đón lấy cờ vàng. Cuộc sống ở mẫu quốc càng làm cho cờ vàng nghĩ rằng dù bu mũi lõ nhưng vẫn còn thương mình lắm. Thế là mình vẫn còn có thể làm nũng mách bu như những ngày nào.
Việc “mách bu” của dân cờ vàng mấy chục năm qua nó xảy ra như cơm bữa nhưng chẳng ăn thua nhất là từ năm 1995 bu lại đi bắt tay với cựu thù thì trò mách bu của cờ vàng cứ như hét vào không khí. Cờ vàng không hiểu nổi tại sao cứ càng mách thì bu càng điếc và làm ngược lại nguyện vọng cờ vàng. Mách về đàn áp tôn giáo thì bu lại xóa nó khỏi danh sách CPC, mách nó vi phạm nhân quyền thì bu lại mời nó sang Mỹ chơi bàn chuyện làm ăn rồi đổ tiền đầu tư cho nó mạnh thêm. Kêu gọi bu đừng chơi với nó vì nó độc tài thì bu lại ủng hộ nó vào WTO. Nhân viên đại sứ quán của bu vào thăm “cha Lý ” thần tượng cờ vàng thì bị công an CS nó quật ngã dúi vào xe hơi thế mà bu chẳng lên tiếng một lời. Bây giờ bu lại lăm le tính đến chuyện làm “đối tác chiến lược” với nó nữa thì hết cách, rõ là bu thương nó hơn mình rồi.
Ôm mối hận CS trong lòng cờ vàng luôn nung nấu ý chí phục thù nhưng lực bất tòng tâm. Khi có bu bên cạnh còn chưa làm gì nổi kẻ thù, giờ đây chỉ là đứa con ghẻ trên răng dưới dép vũ trang bằng cái mồm và que cờ vàng trên tay thì làm gì nó được. Cho nên cờ vàng chỉ biết gậm nhấm nỗi căm hờn và luôn cảm thấy nuối tiếc tháng ngày xưa. Tuy nhiên cờ vàng luôn tìm đủ mọi cách để nhắc cho bu nhớ là bu từng có đứa con mang tên cờ vàng.
Dân cờ vàng rất lo sợ một ngày kia lá cờ vàng bị vùi chôn vào quên lãng. Vì thế cho nên mới có chuyện ra sức xin được bu công nhận cờ vàng chỗ này chỗ nọ, xin được treo chỗ này chỗ kia. Biểu tình thì nhất thiết phải càng nhiều cờ vàng càng tốt, có cái gì vàng vàng là quẹt thêm ba sọc đỏ vào biến nó thành “cờ”. Trong Đại Hội Thanh Niên Công Giáo, Đức thánh cha của cờ vàng cũng không thể hiểu nổi tại sao chúng nó lại cứ cố khoác lên cổ mình cái mảnh vải vàng sọc đỏ. Chẳng hiểu nó là cái quái gì, nhưng cũng chẳng sao, thôi thì ta cũng ban phép lành cho chúng nó một phát chẳng mất gì, vì ta cũng cần chúng có lòng kính chúa kính cha và cố mở rộng nước chúa.
Ảnh 1: Đại úy Micheal Đỗ xin chủ để được phép treo cờ Cờ Chúa 3 ngôi dưới "đít" cờ Mỹ tại Iraq. Xem http://www.dongduongthoibao.net/view.php?storyid=371
Ảnh 2. Một con chiên Việt choàng khăn quàng cờ vàng 3 ngôi lên Giáo hoàng Benedict 16
Năm 2007 trước khi có cuộc viếng thăm Mỹ của Chủ Tịch Nước VN Nguyễn Minh Triết vài tuần . Bu có mời mấy anh cờ vàng lên tòa bạch ốc để đàm luận. Ôi làm sao tả xiết sự mừng rỡ và sướng đê mê của các anh cờ vàng. Hệ thống truyền thông cờ vàng mở hết công suất xem đó là sự kiện vĩ đại. Một luật sư cờ vàng mở cuộc hội thảo phân tích tình hình VN và ba hoa rằng đây là sự kiện vô cùng quan trọng và có ý nghĩa rất to lớn với dân cờ vàng vì lần đầu tiên cờ vàng được được tổng thống mời, và ba hoa rằng có cả hội đồng an ninh quốc gia của bu tham dự. Anh này còn xác quyết VN sẽ phải “quy thuận” Mỹ, phải mời Mỹ sử dụng cảng Cam Ranh và nhận Mỹ làm bu để chống chọi với Tàu. Cử tọa cờ vàng vỗ tay lòng vui như hội.
Được gặp tống thống là dịp hiếm hoi bằng vàng để cờ vàng mách bu những chuyện ấm ức dồn nén bao năm qua khi bu sắp là bu cộng sản. Tuy nhiên sau cuộc gặp gỡ ấy người ta thấy cờ vàng lại im lìm ỉu xìu như quá bóng xì hơi thì người ta mới được biết là bu gọi lên bảo các con cờ vàng chớ có manh động khi bu tiếp khách quý.
Mới đây vẫn lại trò mách bu quen thuộc, dân cờ vàng phát động cái gọi là “thỉnh nguyện thư” mách bu để đề nghị bu nghỉ chơi với CS vì CS đã nhốt những anh hùng cờ vàng ở quốc nội. Điểm mới của trò mách bu này là sử dụng internet vận động mách bu tập thể để mong được bu để ý. Mấy hôm nay dân cờ vàng phấn khởi lắm, khoe là đã có mấy chục ngàn dân cờ vàng mách bu tập thể. Mong mỏi duy nhất của cờ vàng đơn giản vẫn là chỉ cần bu hỏi han một tiếng là sướng lắm rồi chứ cờ vàng đã có kinh nghiệm bao năm rằng bu cũng chẳng thể làm gì được bọn CS ngày nay.
Không mấy tin vào trò mách bu, và cũng chẳng còn hy vọng vào chúa, cờ vàng quay sang tin vào . . . thầy bói. Rất nhiều trang mạng cờ vàng đưa tin chiêm tinh gia này, nhà lý số kia tiên đoán CSVN sẽ sụp đổ, các cụ hãy cố sống để nhìn thấy hoa lài hoa cúc.
Mách bu cho đến nay vẫn còn được cờ vàng chọn làm giải pháp giải nén những cay cú CS. Mách chúa thì chúa đã quên cờ vàng dù cờ vàng đã hối lộ dâng cả giang sơn cho chúa, cầu xin chúa mấy chục năm qua chắc cũng đã thấu đến tận trời xanh rồi nhưng cộng vẫn còn mà ta thì vẫn hận. Mách bu thì dù sao vẫn còn hơn vỉ thỉnh thoảng vẫn còn được sướng vì hình như bu vẫn còn nhớ được có lá cờ vàng trên đời này.
Mách bu đã trở thành một phần trong chiến lược chống cộng của dân cờ vàng, nhưng dường như trên đời này chẳng có ai xem mách bu là một biện pháp tranh đấu ngoại trừ những đứa trẻ con yếu đuối ở mãi tận những vùng quê. Nhưng khổ nỗi không mách bu thì mách ai đây. Bởi thế cho nên cờ vàng lại tiếp tục phải mách bu và thở than cái điệp khúc:
Cộng Sản vẫn còn ta chưa chết
Ôi biết bao giờ thấy cố hương. (3)
-----------------
(1) Nguyễn Tiến Hưng : Khi đồng minh tháo chạy (Thư Nguyễn Văn Thiệu gởi quốc hội và tổng thống Hoa Kỳ)
(2) Michael Mc Lear. Vietnam, the ten thousand day war. Thames Methuen. London. 1982. pg. 896
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đi tìm sự thật thực ra là một công việc vô ích vì sự thật sẽ tự tìm đến với chúng ta ,chỉ cần chúng ta có tâm tìm kiếm !
Nguyễn Linh
Bản quyền thuộc về Blog Tìm Lại Sự Thật ,khi đưa lại bài từ blog mong các bạn ghi rõ nguồn !
Bình luận đăng lên phải có chứng cứ rõ ràng ,không nên đăng những thông tin sai sự thật hay những bình luận có nội dung nhục mạ !