Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

ĐOAN TRANG -XIN MỜI CÂM MIỆNG

theo nhà báo Đoan Trang thì “giết nhà báo” là một trong những biện pháp quản lý báo chí

Mới đây đọc được bài viết “Tự do báo chí kiểu Việt Nam” của Đoan Trang đăng trên trang Bauxite Việt Nam tôi không khỏi phì cười. Xin lỗi các bạn tôi phì cười không phải vì tôi vô duyên mà tôi phì cười vì không hiểu vì sao Đoan Trang lại có thể có lối suy nghĩ và quy kết “củ chuối” đến vậy. Mở đầu bài viết, Đoan Trang trích dẫn về tình hình các phóng viên báo chí bị chết trên thế giới trong năm 2012. Đoan Trang viết: “Năm 2012, toàn thế giới có 71 nhà báo bị sát hại, trong đó nước có nhiều nhà báo thiệt mạng nhất là Syria với 29 trường hợp(MỌI NGƯỜI LƯU Ý ,ĐÓ LÀ CHIẾN TRANH ).Việt Nam từ trước đến nay không có trường hợp nào nhà báo bị sát hại trong khi tác nghiệp hoặc vì nguyên nhân liên quan đến công việc. Chỉ có một thảm kịch, có thể coi như mưu sát bất thành, là vào ngày 4/7/1991, nhà báo Trần Quang Thành bị tạt axit vào mặt, gây bỏng nặng và tàn phế. Trước đó, ông đã bị xã hội đen đe doạ sẽ trả thù, và theo lời ông khẳng định với báo Người Việt năm 2011 thì “chỉ có công an tiết lộ cho chúng biết là tôi cung cấp tài liệu thôi”. Đọc đến đây tôi đã phì cười vì cái cách xuyên tạc “ngô nghê” của Đoan Trang khi Trang cho rằng vụ ông Thành bị tạt axit là do Công an cung cấp thông tin về ông Thành cho xã hội đen. Ai cũng thừa biết là Công an Việt Nam cũng như cảnh sát các nước trên thế giới không bao giờ để lộ các thông tin về người đã cung cấp các tài liệu cho mình, họ luôn có chương trình bảo vệ nhân chứng. Nếu không trong xã hội làm gì có người dân nào dám cung cấp thông tin cho lực lượng Công an, làm sao lực lượng Công an bắt được tội phạm. Thế mà Đoan Trang quy kết là theo lời ông Thành thì ông bị tạt axit là do Công an cung cấp thông tin về ông. Mà cung cấp thông tin lại là cho bọn xã hội đen? Thế có nghĩa là Công an Việt Nam thông đồng với xã hội đen ah. Đúng là cái kiểu quy kết, xuyên tạc, bịa đặt trắng trợn thường thấy trong các bài viết tuyên truyền chiến tranh tâm lý chống Việt Nam. Nhưng thôi chuyện ấy cũng đã lâu rồi và chuyện ấy cũng không làm tôi phì cười nhiều bằng khi đọc đến đoạn tiếp theo của Đoan Trang. Trang viết: “Ngoài sự kiện bi thảm này (trong đó nạn nhân chưa bị sát hại), Việt Nam không bị liệt kê vào danh sách quốc gia nguy hiểm chết người đối với nhà báo; hay nói cách khác, trong câu chuyện về quản lý báo chí ở Việt Nam, biện pháp “giết” chưa bao giờ được dùng đến. Điều đó khiến cho các nhà quan sát nước ngoài, khi bàn đến tự do báo chí, có thể cho rằng dù gì đi nữa, Việt Nam vẫn có tự do báo chí, nhà báo được bảo vệ và môi trường tác nghiệp của họ rất an toàn. Nhưng điều đó lại cũng hé lộ một khía cạnh khác để chúng ta suy nghĩ: Ngoại trừ nguyên nhân xung đột, nội chiến, việc nhà báo ở một số nước bị sát hại, chứng tỏ ở các quốc gia đó tồn tại báo chí độc lập, báo chí điều tra, chống tham nhũng. Còn ở Việt Nam, chưa có nhà báo nào bị giết, rất có thể là vì chúng ta chỉ có một nền truyền thông nhất loạt chịu sự định hướng, chỉ đạo chặt chẽ của Nhà nước, hoàn toàn không độc lập; không tồn tại báo chí điều tra, chống tham nhũng, chống tiêu cực. Nói đơn giản, nhà báo Việt Nam nhìn chung chưa được làm gì và chưa làm được gì để mà bị giết cả – họ không đủ nguy hiểm!” Thật là nực cười. Như vậy là theo Đoan Trang thì “giết nhà báo” là một trong những biện pháp quản lý báo chí. Và cũng theo Đoan Trang thì việc một số nhà báo trên thế giới bị giết là do ở các quốc gia đó có báo chí độc lập, báo chí điều tra, nhà báo chết vì đấu tranh chống tham nhũng. Thú thật là từ trước tới nay ở tất cả các nước trên thế giới tôi chưa từng nghe nói có Nhà nước nào mà lại có biện pháp quản lý báo chí bằng “giết nhà báo”. Và cũng chưa có quốc gia nào có nhà bào bị giết vì dám viết bài chống tham nhũng. Những nhà báo bị chết là những nhà báo hoạt động tại các quốc gia mà đang có chiến tranh hoặc đang xảy ra nội chiến, xung đột… Họ đã hi sinh cả tính mạng của mình vì sự nghiệp báo chí cao cả. Vậy mà Đoan Trang dám quy kết cho rằng cái chết của họ là do bị chính quyền giết vì dám viết bài chống tham nhũng. Chính Đoan Trang đang xúc phạm nặng nề lên danh dự của những nhà báo và cả những quốc gia đó. Tôi hiểu ý Đoan Trang khi viết bài này là muốn qua sự quy kết của mình để mọi người thấy là ở Việt Nam chưa có nhà báo bị chết là do tại Việt Nam không có nhà báo dám chống tiêu cực, tham nhũng, Việt Nam không có tự do báo chí. Thế nên chính quyền Việt Nam không giết? Đúng là kiểu quy kết kiểu trẻ con vắt mũi chưa sạch. Ai cũng biết là hàng năm Chính phủ Việt Nam đều tổ chức tuyên dương những người có nhiều thành tích trong đấu tranh chống tham nhũng và trong đó có không ít người là nhà báo. Tại Việt Nam những nhà báo dám đấu tranh chống tham nhũng không những không bị xử lý mà còn được tuyên dương, khen thưởng huống hồ nói là “giết”. Đoan Trang ơi là Đoan Trang. Nói phét thì cũng phải vừa vừa để người ta còn tin chứ cô viết thế này đến đưa trẻ con nó cũng không tin. Và chính cô mặc dù trong thâm tâm dụng ý khi viết thế này là để tuyên truyền tại Việt Nam không có tự do báo chí nhưng chính cô cũng đã phải thừa nhận trong bài viết của mình rằng “Điều đó khiến cho các nhà quan sát nước ngoài, khi bàn đến tự do báo chí, có thể cho rằng dù gì đi nữa, Việt Nam vẫn có tự do báo chí, nhà báo được bảo vệ và môi trường tác nghiệp của họ rất an toàn”. Đó là sự thực. Môi trường hoạt động báo chí tại Việt Nam rất an toàn và các nhà báo hoàn toàn được tự do tác nghiệp, quyền tự do báo chí luôn được đảm bảo. Thế mà Đoan Trang lại cố tình phủ nhận sạch trơn và be cong sự thật như vậy. Tôi không hiểu đó là do sự ngu xuẩn của Đoan Trang nên Đoan Trang không nhận ra hay Đoan Trang vẫn nhận ra nhưng vì mục đích chính trị hèn hạ là muốn tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam, làm mất uy tín của nhà nước Việt Nam nên Đoan Trang vẫn viết như thế. Và qua đây cũng cho thấy với một bài viết sặc mùi chính trị, phản động chống phá Nhà nước Việt Nam như thế nhưng những nhà sáng lập, biên tập của trang Bauxite Việt Nam như ông Nguyễn Huệ Chi vẫn đăng tải lên trên trang của mình thì chứng tỏ ông cũng “một giuộc” với những người như Đoan Trang và trang Bauxite Việt Nam đã không chỉ là một trang để “phản biện xã hội” như lời của các ông nói mà trở thành một trang chuyên tuyên truyền chống phá Nhà nước Việt Nam rồi.
MTTNCPĐ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đi tìm sự thật thực ra là một công việc vô ích vì sự thật sẽ tự tìm đến với chúng ta ,chỉ cần chúng ta có tâm tìm kiếm !
Nguyễn Linh
Bản quyền thuộc về Blog Tìm Lại Sự Thật ,khi đưa lại bài từ blog mong các bạn ghi rõ nguồn !
Bình luận đăng lên phải có chứng cứ rõ ràng ,không nên đăng những thông tin sai sự thật hay những bình luận có nội dung nhục mạ !